← Quay lại trang sách

Chương 2035

Hôm nay Thánh Sơn đã bị ngươi nhục nhã như vậy, ta đã rời núi, hôm nay Thánh Sơn sẽ không diệt vong. Ngược lại là ngươi, không làm Thánh Đế, Thánh Sơn sẽ truy sát ngươi tới chân trời góc biển, không chết không thôi! Ta đang giúp ngươi, ngươi xác định không nhận sao?

Nhìn thấy sắc mặt Tô Dật tái nhợt, mỗi một câu của Thánh Vũ như kim châm trong lòng của mọi người.

Tất cả mọi người đều biết, Thánh Sơn là đại thế lực đệ nhất Trung Châu, Trung Châu to lớn, có thể nói là một trong ba vị trí đứng đầu lục lục tam châu nhất hải.

Mỗi một nước, mỗi một khu, mỗi một huyện, thậm chí đại lục khác đều có chi nhánh Thánh Sơn, tổng hợp lại tính toán không hề ít.

Toàn bộ phát động cũng đủ cùng Bá Vương tông của Tô Dật sống mái, nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều rung mình, khoé miệng cười lạnh.

Băng Phủ nghe vậy, lồng ngực càng thêm thẳng tắp, trong mắt phát ra một tia sát ý lạnh lẽo.

Thở phào một hơi, Tô Dật lại lần nữa vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn công, lập tức ngước mắt nhìn lên, không chút nào e ngại.

- Bán bộ Nguyên Thiên rất mạnh, hôm nay ngươi có thể bảo vệ Thánh Sơn, thế nhưng nếu ta muốn đi, ngươi vẫn không thể ngăn được ta, hôm nay ta có thể huyết tẩy Thánh Sơn, còn sợ thủ đoạn của ngươi sao?

Ánh mắt Tô Dật liếc về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn cùng Đoan Mộc Kình Thiên phía sau, khí tức hai người thâm hậu, vận sức chờ phát động, một loại sức mạnh tuyệt cường vượt qua thiên địa bắn ra ngoài.

Đoan Mộc Tiểu Mạn đứng ngạo nghễ trên hư không, tiện tại liền khiến kết giới tiêu tán, ý vị thâm hậu, mang theo một loại cảm giác thần bí suy nghĩ không thấu. Mà khi Đoan Mộc Tiểu Mạn đứng ở nơi đó, Thánh Vũ càng cảm giác được toàn thân không được tự nhiên, một loại cảm giác sợ hãi áp chế trong nháy mắt xông lên đầu.

- Hai vị này…

Thánh Vũ cũng phát ra khí tức bán bộ Nguyên Thiên, ánh mắt nhất thời từ rung động tới ảm đạm.

- Xem ra lão hủ đã ở ẩn quá lâu, thế gian lại còn có cao nhân như thế, lão hủ thật hổ thẹn.

Thánh Vũ có chút bất đắc dĩ, đồng thời lại ẩn chứa chút hâm mộ, bản thân đã gần đất xa trời, chuyện Thánh Sơn đã sớm buông tay mặc kệ.

Chỉ là hôm nay Thánh Sơn đã tới mức sắp vong môn, cho dù thế nào lão cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Tô Dật hếch mũi lên trời, trong đôi mắt đen hiện ra lãnh ý, thấp giọng nói.

- Ngươi ở trong núi sâu không tốt sao? Thánh Sơn có lão bà Nhược Hi của ta, ta sẽ không để nó diệt vong thật sự, nếu ngươi muốn khiêu chiến phòng tuyến cuối cùng của ta, hoặc là muốn khiêu chiến cái gì, ta đều có thể làm được.

Tô Dật cường điệu nói ra câu nói sau cùng.

Nhát thời ánh mắt Thánh Vũ run lên, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Tô Dật, một loại phong thái cường giả mới có trong nháy mắt bộc lộ ra ngoài.

Cho dù Thánh Vũ biết Tô Dật đã trọng thương vẫn không tự chủ nhướn mày.

Nhìn thấy Thánh Vũ có một chút do dự, Tô Dật nghiêng người về trước, thấp giọng, lạnh nhạt nói.

- Mà ngươi đã tới phần cuối của sinh mệnh, ngươi tự suy nghĩ một chút có thể bảo hộ Thánh Sơn được bao lâu? Ta không diệt Thánh Sơn, Long gia sẽ không diệt sao? Nếu như họ biết lão tổ Thánh Sơn đã như ngọn đèn trước gió, ngươi nghĩ bọn hắn sẽ làm sao?

- Vù vù!

Bỗng nhiên Thánh Vũ ngẩng đầu, một loại xấu hổ giận dữ khi bị người khác nhìn trộm trong nháy mắt phun trào, mắt lão rung động, nói:

-Ngươi rốt cục là ai? Tại sao lại biết rõ ràng như thế?

- Ta là ai không quan trọng, ta làm sao biết được cũng không quan trọng, quan trọng là ngươi có thể nghe lọt câu nói tiếp theo của ta hay không! Tuyết Hồng Lâu!

Tô Dật hô to một tiếng.

Tuyết Hồng Lâu đã sớm nghe thấy đối thoại của Tô Dật cùng Thánh Vũ, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Nghe thấy Tô Dật kêu to, có chút không rõ ràng cho lắm, hít sâu một hơi đi ra phía trước.

Ánh mắt Tô Dật nhìn chăm chú Thánh Vũ, chậm rãi mở miệng nói:

- Đây là Ngũ Thánh tử của các ngươi, dựa vào nhãn lực bản thân, tình huống của hắn như thế nào chắc không cần ta nhiều lời chứ?

- Hài tử! Tới đây để lão hủ nhìn xem!

Thánh Vũ không đợi Tô Dật nói xong liền nắm lấy tay Tuyết Hồng Lâu, Thánh Vương khí tức cuồn cuộn nhanh chóng quấn quanh trên thân Tuyết Hồng Lâu.

Một vòng kim quang mãnh liệt trong nháy mắt bao phủ Tuyết Hồng Lâu, sắc mặt vốn tái nhợt hơi hoà hoãn lại, trong đôi mắt Tuyết Hồng Lâu lại lần nữa hiện lên chút kim quang.

- Thánh Sơn sẽ vững mạnh… Thánh Sơn sẽ vững mạnh!

Trên khuôn mặt nhăn nheo của Thánh Vũ trưởng lão tràn ngập tâm tình kích động, nói năng lộn xộn.

Thánh Vũ trưởng lão vô cùng kích động kéo Tuyết Hồng Lâu tới một bên, tỉ mỉ nhìn hắn từ trên xuống dưới, trong hai mắt sáng ngời tràn ngập thưởng thức cùng sợ hãi thán phục đối với Tuyết Hồng Lâu.

- Hài tử, ngươi tới Thánh Sơn đã bao nhiêu năm?

Tuyết Hồng Lâu nhíu mày, Thánh Vũ lão tổ trước mắt đột nhiên nhiệt tình như vậy, Tuyết Hồng Lâu luôn lạnh nhạt cũng không biết làm sao.

- Hơn ba mươi năm.

Thánh Vũ thở dài một tiếng, lắc đầu, có chút đau xót nói ra:

- Hơn ba mươi năm, vậy mà Thánh Sơn không chuyên tâm bồi dưỡng cho ngươi, đây là tổn thất của Thánh Sơn!

Ánh mắt liếc nhìn Tô Dật đứng ở một bên, Thánh Vũ nhẹ gật đầu như cảm tạ hắn.

- Hài tử, chuyện Thánh Tôn ta đã biết, sau khi Tiên Thánh Đế qua đời, Thánh Phong và Thánh Quân vẫn một mực âm thầm khống chế Thánh Sơn. Ta một lòng say mê võ đạo, cục diện hôm nay hơn phân nửa cũng là do ta. Hài tử, cho lão hủ một cơ hội, lão hủ nguyện ý truyền hết tu vi cả đời cho ngươi! Chỉ cần ngươi làm rạng rỡ Thánh Sơn, đại hưng Thánh Sơn ta!

- Cái này?

Tuyết Hồng Lâu nghe vậy nhất thời có chút thất thần, giật mình đứng nguyên tại chỗ.

- Còn nhớ rõ lời nói của Thánh Tôn thế nào không? Ngươi không phải đã tìm được đáp án của mình sao?

Tô Dật cười nói.

Tuyết Hồng Lâu nâng hai con ngươi hơi ướt át lên, nhắm mắt lại, vang lên thanh âm Thánh Tôn trong mắt trận.

Vốn hắn là mặt khác của khối Trấn Thiên Thạch chuyển thế mà đến, cũng có nghĩa hắn là Thiên Phong Vũ Các còn sót lại, Thiên Phong Vũ Các diệt vong không thể không liên quan tới Long gia.

Năm đó Tiên Thánh Đế vì tìm hắn mà bị Long gia giết chết, hiện tại Thánh Tôn vì cứu hắn lại bị Long gia chỉ thị Úy Trì Trường Phong giết chết.

Chỉ dựa vào hai điểm này, Tuyết Hồng Lâu sẽ xem Long gia là mục tiêu của mình.

- Tô Dật, ta muốn ở lại Thánh Sơn! Không phải là vì bản thân!

Tuyết Hồng Lâu thở phào một hơi, cắn chặt răng, vừa kích động vừa phẫn nộ.

Kích động vì hắn đã tìm được bản thân, tức giận cũng vì hắn đã mất đi bản thân.

Tô Dật mỉm cười, ra sức vỗ bờ vai Tuyết Hồng Lâu, thấp giọng nói:

- Đây là lựa chọn tốt nhất của ngươi, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho Thánh Sơn! Chúc mừng ngươi trở mình, cũng thay Thánh Sơn đưa ra quyết định!

Thánh Vũ nghe câu nói này nhất thời nước mắt tuôn đầy mặt, ánh mắt dời xuống nhìn cảnh tượng hoang tàn khắp nơi dưới chân, lại không có chút nuối tiếc nào, cao giọng nói.

- Không phá thì không xây được! Không phá thì không xây được! Thánh Sơn đã hư thối quá lâu, tới lúc Thánh Sơn mới ra đời rồi! Sau này Tuyết Hồng Lâu sẽ là tân Thánh Đế của Thánh Sơn ta!

- Thánh Vũ lão tổ nói hay lắm!

Người Ngự Thiên cung cùng Lam Xúc Liên, Độc Cô Vũ Mặc cao giọng hô to.

- Thánh Vũ lão tổ nói đúng, chúng ta nguyện ý phụng Ngũ Thánh tử! Chúc mừng tân Thánh Đế!

Bên trong dãy núi Thiên Phong, dao động chập trùng, rất nhiều Man Yêu Thú dưới sự ra hiệu của Tô Dật đã dừng chiến đấu, hơn phân nửa đệ tử Thánh Sơn còn thừa lại nhất thời nằm sấp trên mặt đất, tựa như thần linh, triều bái Tuyết Hồng Lâu, mắt lộ vẻ sùng kính.

Thậm chí một số nữ đệ tử kích động tỏ rõ sự yêu thương Tuyết Hồng Lâu.