← Quay lại trang sách

Chương 2041

Chưa từng nghe tới bao giờ, đây là vật gì?

Cũng phát giác ra Đoan Mộc Kình Thiên có gì đó không thích hợp, đôi mắt của Đoan Mộc Tiểu Mạn lóe lên sự nghiêm túc.

- Chưa từng nghe tới, hẳn không phải là sản phẩm của Thiên Man đại lục!

Xích Phi Hồng hơi khép đôi mắt già nua lại, vuốt ve sợ râu, trong đầu tìm kiếm tin tức liên quan tới Thất Hải Linh Lung Noãn.

Đoan Mộc Kình Thiên thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn người Tô Dật, ý vị thâm trường, trầm giọng nói.

- Thất Hải Linh Lung Noãn là một loại tu luyện thể chất tuyệt diệu, người ở hữu nó có năng lực điều khiển tuyệt đối thuộc tính nguyên khí mà nó có, nhưng không có cơ duyên cực lớn thì không có cách nào kích hoạt được. Một khi kích hoạt, trái tim sẽ bị bảy loại nguyên khí quấn quanh, không ngừng hút lấy nguyên khí của võ giả, đồng sinh cộng trường với võ giả. Truyền thuyết nói rằng khi nó đạt tới cực trí, cả trái tim đều trở thành màu Thất Thải Linh Lung, có được năng lượng cực trí, đến lúc đó, toàn bộ trái tim của võ giả đều sẽ biến thành một thể dạng trứng tròn trịa lộng lẫy, cực kỳ sáng chói.

Khi nghe tới đó, Tô Dật vẫn không có cảm giác Thất Hải Linh Lung Noãn có gì quá ghê gớm, ánh mắt nghi ngờ âm thầm lóe lên, dò hỏi.

- Nghe vậy thì hình như cũng không có chỗ nào không tốt?

Nhếch miệng, Đoan Mộc Kình Thiên xốc áo bào đen lên, trong mắt lóe lên tinh mang, ánh mắt nhảy nhảy, nói:

- Sau khi kích hoạt, đối với võ giả xác thực là cơ bản không có ảnh hưởng gì, ngược lại, nó còn giúp võ giả nhanh chóng tu luyện, có được thiên phú mà người khác khó lòng địch nổi.

- Đây không phải là chuyện tốt sao?

Lông mày Tô Dật hơi nhướn lên, khuôn mặt như ngọc giãn ra, thân thể cũng trầm lại.

Đoan Mộc Kình Thiên lắc đầu, sắc mặt trong nháy mắt đã nghiêm túc, nâng hai con ngươi lên, ánh mắt trong nháy mắt đã thay đổi, nói:

- Nhưng mà chính bởi vì năng lượng to lớn của trái tim như thế nên sẽ làm loạn vật mà người tu hành tu luyện, tương ứng, người có được Thất Thải Linh Lung sẽ bị moi tim mà chết.

Nghe vậy, trong nháy mắt Tô Dật và Đoan Mộc Tiểu Mạn cảm thấy giật mình, mắt của Đoan Mộc Tiểu Mạn ngậm sự lo lắng, nhìn qua Tô Dật đang hơi cứng ngắc rồi im lặng không nói gì.

- Thể chất này từ trước đến nay đều là truyền thừa huyết mạch, cho dù là ở bên ngoài Thiên Man vực, đặt trên bất kỳ tinh vực nào đều là tồn tại trân quý, theo ta được biết, người mang Linh Lung Noãn khó mà an ổn tồn tại được! Chưa hề có ai có được kết cục tốt.

Đoan Mộc Kình Thiên thở dài một tiếng, cũng cực kỳ ưu sầu.

Thật lâu không nói gì, Tô Dật khoát tay áo, khóe miệng khô khốc khẽ nhăn một cái.

Ánh mắt hung hăng nhảy lên, hai con ngươi của Tô Dật cùng Đoan Mộc Kình Thiên, Đoan Mộc Tiểu Mạn giao với nhau, nói như chém đinh chặt sắt.

- Ha ha ha! Không đâu! Trong Ngự Thiên Cung, Nhược Hi không làm sao cả! Cho dù nàng có Thất Thải Linh Lung Noãn, ta cũng sẽ bảo vệ nàng! Ta sẽ không để cho nàng bị chút thương tổn nào!

- Đúng! Ta sẽ không để nàng bị làm sao cả!

Tô Dật ngượng ngùng cười một tiếng, một sự bối rối lướt qua đuôi lông mày, như là đang nói một mình, thất hồn lạc phách, tâm thần bất định.

Trong nháy mắt có một làn gió thơm thổi qua, Đoan Mộc Tiểu Mạn đặt cánh tay nhẹ nhàng lên mặt Tô Dật, trên khuôn mặt siêu nhiên xuất trần là ý cười xán lạn, ôn nhu nói:

- Ở Ngự Thiên Cung, Nhược Hi nhất định sẽ không có chuyện gì, ta và Kình Thiên cũng sẽ bảo vệ nàng cùng với ngươi! A Dật, ngươi không cần phải lo lắng!

Quay đầu nhìn Đoan Mộc Tiểu Mạn, trong lòng Tô Dật ấm áp nhẹ gật đầu, đưa tay đặt ở trên tay của Đoan Mộc Tiểu Mạn, thần sắc dần dần chuyển tốt, nói nhỏ:

- Đi thôi, chúng ta đi thăm Nhược Hi một chút.

Ngự Thiên Thần Cung, trong phòng củaTiểu Mạn.

Trong căn phòng đơn giản gọn gàng, Tô Dật cùng Đoan Mộc Tiểu Mạn, Đoan Mộc Kình Thiên đi tới trước giường của Liễu Nhược Hi.

Cổ Nhạc cùng trưởng lão của Đan Dược các vừa nhìn thấy ba người đến thì nhanh chóng lùi ra ngoài.

Màn trướng màu vàng nhạt rủ xuống, Liễu Nhược Hi yên tĩnh xinh đẹp nằm trên giường, lông mi khẽ nhúc nhích, ánh sáng sáng tỏ chiếu rọi, điềm tĩnh lại đẹp đẽ như vậy.

Tô Dật ngồi ở mép giường, xòe bàn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thon gầy trắng muốt của Liễu Nhược Hi, trong lòng nhất thời cảm thấy đau xót, cười khổ nỉ non.

- Vì cái gì mà nàng lại là Thất Thải Linh Lung Noãn?

Khóe miệng của Tô Dật hơi run rẩy, Liễu Nhược Hi trong đôi mắt vô cùng tiều tụy.

Nhìn tiểu thanh mai từ nhỏ của mình trước mắt, thiên chi kiêu nữ trong mắt người khác, một thần nữ như đứng trên sông băng, thật vất vả mới gửi gắm được tình cảm với mình, Tô Dật làm thế nào cũng không vui nổi.

Nếu như tất cả đều như Đoan Mộc Kình Thiên nói, vậy nhất định mẫu thân của Liễu Nhược Hi cũng là vì thân phụ Thất Thải Linh Lung Noãn mà từ trần.

Liễu Tông Nguyên thân là chủ của Man thành, nhiều năm như vậy lại che giấu chuyện này đi, không công khai với bên ngoài.

Có thể đoán được, tên địch nhân này Liễu Tông Nguyên không thể động vào.

Thánh Sơn là họ hàng xa của Liễu Tông Nguyên, hình như cũng chưa từng từng có hành động gì, tên địch nhân này Thánh Sơn cũng không thể trêu vào.

- Đến cùng là ai chứ? Nếu như hắn biết tung tích của Nhược Hi nhất định cũng sẽ làm tổn thương Nhược Hi!

Nghĩ tới đây, Tô Dật dần dần nhíu mày rồi chìm vào suy nghĩ nặng nề, không tự giác, bàn tay cầm giường đã dùng tới lực đạo.

"Ầm ầm!"

Cái giường bởi vì trọng áp mà bắt đầu kẹt kẹt rung động, Liễu Nhược Hi chậm rãi tỉnh lại từ trong giấc ngủ.

Lông mi rung rung, tinh quang tĩnh mịch, linh động như là tinh linh trong đêm tối, trong sự mông lung, khuôn mặt kiên nghị của Tô Dật chiếu vào trong mắt của Liễu Nhược Hi.

- Tô Dật, ngươi làm sao thế? Ai chọc ngươi tức giận?

Miệng thơm của Liễu Nhược Hi khẽ mở, bờ môi trắng bệch cong thành một đường cong, bàn tay đặt lên bàn tay đang dùng sức của Tô Dật, ý muốn giúp hắn trầm tĩnh lại!

- A! Không có gì, ta không tức giận.

Lấy lại tinh thần, Tô Dật nhìn qua làm Liễu Nhược Hi thức dậy thì trong lòng thở dài, không biết trả lời như thế nào.

- Muội muội ngốc, hắn đang cao hứng đấy!

Sau lưng, một tiếng cười như hoàng oanh truyền đến, Đoan Mộc Tiểu Mạn chậm rãi đến gần đánh giá sắc mặt của Liễu Nhược Hi, nhẹ nhàng nói.

- Cao hứng?

Ánh mắt của Liễu Nhược Hi nhìn về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn đang thướt tha mà đến, mặt tỏ ra nghi hoặc.

Đoan Mộc Tiểu Mạn cười nhẹ, dùng ngón tay chỉ vào Tô Dật, có chút oán trách nói.

- Đều là tên khốn này, ta đã nói với hắn rồi, rằng cho dù hắn đã đón Nhược Hi muội muội về Ngự Thiên Cung cũng không sớm cưới được! Ngươi đoán xem hắn nói thế nào, hắn nói không muốn chờ thêm nữa!

Nghe được lời này, khuôn mặt của Tô Dật cùng Liễu Nhược Hi đều cứng đờ, nhìn qua Đoan Mộc Tiểu Mạn, bên trong tinh mâu của Tô Dật tràn đầy sự nghi hoặc.

Đoan Mộc Tiểu Mạn nhấn nhẹ đầu vai của Tô Dật, ra hiệu Tô Dật không cần nói gì.

Lập tức ngồi xuống nắm lấy tay của Nhược Hi, ôn nhu nói:

- Nhược Hi muội muội, nếu muội không ngại ta sẽ gọi ngươi một tiếng muội muội, lần này chuyện thi đấu với Thánh Sơn, Cổ Nhạc trưởng lão cũng hẳn là đã nói với ngươi rồi, Lý Linh cùng Tuyết Hồng Lâu đã trở thành Thánh Đế Thánh Tôn mới, có thể nói a Dật đã đưa ngươi về trước mặt tất cả mọi người của Thánh Sơn!

Quay đầu nhìn Tô Dật vẫn còn đang mơ hồ, Đoan Mộc Tiểu Mạn liếc một cái, tiếp tục nói.

- Chuyện các ngươi là thông gia từ bé ta cũng nghe rồi, tên khốn này nhất định phải chờ ngươi khỏi bệnh rồi mới chính thức trở thành người thân với ngươi, ta liền khuyên hắn đừng để con gái người ta chờ quá lâu, không phải là không muốn chịu trách nhiệm đấy chứ!

Mấy câu nói hời hợt, Đoan Mộc Tiểu Mạn liền rút hết cảm xúc mới rồi của Tô Dật ra.