← Quay lại trang sách

Chương 2042

Liễu Nhược Hi nhất thời ngồi dậy trên giường, áo lót hơi lộ ra, da thịt tuyết trắng như tỏa sáng trong suốt.

Xương quai xanh làm cho người tamê muội như ẩn như hiện, như là hoa lê xuân thủy, kiều nộn ướt át làm cho người ta nhìn một cái liền bị hãm sâu không thể tự kềm chế được.

- Không được, Đoan Mộc... Đoan Mộc tỷ tỷ, chuyện của ngươi cùng Tô Dật ta đã sớm nghe nói rồi. Ngươi đã làm quá nhiều cho hắn, dù nói thế nào, Tô Dật cũng phải thành thân với ngươi trước mới phải!

Liễu Nhược Hi trong nháy mắt hoảng hồn, ánh mắt không ngừng di động qua lại giữa Tô Dật cùng Đoan Mộc Tiểu Mạn, cái cổ trắng và tuyết nhan càng đỏ bừng không thôi, như là một bé thỏ trắng đang kinh hoảng giãy dụa thân thể trên giường.

Đoan Mộc Tiểu Mạn là một nữ thần trong lòng vô số người của Thiên Man đại lục, sát phạt tuyệt lệ, không lưu tình chút nào.

Lúc này lại khiêm nhượng ôn nhu đối với mình như thế, trong lòng Liễu Nhược Hi nhất thời cực kỳ sợ hãi, ra tín hiệu cầu cứu với Tô Dật.

Tô Dật càng cảm thấy mê hoặc hơn, nhưng sau khi nghĩ tới bối cảnh của Đoan Mộc Tiểu Mạn thì càng thấy ấm áp cùng thưởng thức hơn.

Với một nữ nhân mang dáng dấp hoàn mỹ, tu vi thông thiên, đã từng trải qua chìm nổi biến hóa, bây giờ có thể vì mình mà làm đến nước này, trong lòng của Tô Dật nhất thời đầy tràn sự cảm động cùng yêu thương tinh khiết.

Qua nửa ngày, hai người vẫn đang giằng co không xong, tranh đến tranh đi, một người không chịu thỏa hiệp, một người đang muốn thúc đẩy chuyện trăm năm.

Đoan Mộc Kình Thiên ở một bên nhìn mà trợn tròn mắt, người được bao ở bên trong áo bào đen, phẫn hận lắc đầu thấp giọng gào thét, tựa như dã thú trừng mắt nhìn Tô Dật.

- Tiểu tử ngươi đến cùng có tài đức gì chứ! Cả một đời ta hơn một trăm tuổi rồi! Vẫn còn độc thân! Ngươi thì một lượt đã có tận hai người, ngươi đang muốn làm sư tôn ta tức chết sao!

Đoan Mộc Kình Thiên nháy mắt với Tô Dật, truyền âm bằng nguyên khí nói, gắng không cho hai người kia nghe.

Mặt mày của Tô Dật cong như nguyệt nha, lôi kéo tiền bối đi ra bên bên ngoài:

- Đi thôi, tiền bối chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi! Để bọn họ ở lại đây!

- Tô Dật, ngươi đi đâu thế?

Liễu Nhược Hi nhếch đôi môi, vừa mới khôi phục nên sắc mặt vẫn tái nhợt như tuyết, sợ Tô Dật lại muốn rời xa nên vội vàng hỏi.

Tô Dật quay đầu lại, trao đổi một ánh mắt với Đoan Mộc Tiểu Mạn, thuận miệng nhún nhún cái mũi nói:

- Ta ra ngoài mới có thể để cho hai tỷ muội tâm sự cho tới chứ, về sau dù sao đều là người một nhà cả! Nếu không để ta cưới hai người cùng lúc?

Lớn tiếng cười một tiếng thoải mái không thôi, Tô Dật kéo Đoan Mộc Kình Thiên phất tay đẩy cửa mà đi, chỉ để lại Liễu Nhược Hi thẹn thùng cùng Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ gắt yêu kiều ở lại.

- Ai nha, thật sự là chết cũng không biết hối cải! Thật sự là không cần mặt mũi!

Liễu Nhược Hi tức giận mắng, khóe miệng lại giương lên thành một vòng cung mỹ lệ, con mắt như thủy linh nhìn qua Đoan Mộc Tiểu Mạn.

Chủ ý vừa rồi của Tô Dật hình như cũng không tệ?

Ánh mắt lưu chuyển quay đầu nhìn qua Liễu Nhược Hi, Đoan Mộc Tiểu Mạn âm thầm trải ra uy áp linh hồn nửa bước Nguyên Thiên.

Uy áp như là nước chảy theo kinh mạch huyệt khiếu của Liễu Nhược Hi xuôi vào, sắc mặt của Đoan Mộc Tiểu Mạn dần dần trầm lặng.

Trăng sáng gió mát, ánh sao thưa thớt như là bàn cờ, lấp lánh tỏa sáng.

Ngẩng đầu chính là mây nhẹ trôi và ánh trăng sáng chiếu rọi, làm cho người ta không thể không cảm thấy thư thái.

Sơn phong màu xanh như mực đứng vững, sương mù mông lung, khói trắng lượn lờ đúng như một màn lụa màu trắng bạc vây quanh giữa sườn núi, nhìn từ nơi xa như là sóng biếc lơ lửng ở giữa trời.

Ánh sáng như thủy ngân chiếu rọi tứ phương, sơn phong Đoạn Kiếm nhai khí thế hùng hồn, cô phong đứng vững, tĩnh mịch đứng lặng trên Đoạn Kiếm hải, thủ hộ lấy Ngự Thiên Cung.

Bọt nước như tuyết trắng nương gió biển ngai ngái thổi cho quần áo củaTô Dật cùng Đoan Mộc Kình Thiên bay phất phới, Tô Dật nhàn nhã ngồi bên bờ, mặc cho những giọt nước như ngọc châu bay tung tóe làm ướt nhẹp góc áo của mình.

Vèo vèo!

Một viên thạch phiến kẹp ở giữa ngón trỏ cùng ngón giữa của Tô Dật, cổ tay gảy nhẹ, hòn đá nhanhc hóng hóa thành lưu quang tạo thành vệt nước dài trên mặt biển, liên tục bay lên kích thích tầng tầng gợn sóng, tựa như cá chuồn màu ngân sắc nhào lên chân trời, sóng gợn lăn tăn chiếu lên hai gương mặt kiên nghị.

- Năm đó ta vứt Huyết Kiếm Quả chính là ở đây! Sợ Long gia truy sát nên cố ý vội vàng bỏ xuống rồi đi luôn, không ngờ tới... Aiz!

Ánh mắt của Đoan Mộc Kình Thiên sắc bén, trong nháy mắt lại bị sự buồn bã vô cớ bao chùm, ánh trăng mông lung làm cho người ta say mê, thấp giọng nói.

- Không ngờ tới chút nữa đã tạo thành sai lầm lớn, để huyết sắc Yêu Long trở thành nửa bước Nguyên Thiên chân chính, hủy diệt Ngự Thiên Cung đúng không? Còn chút nữa làm Ngự Thiên Cung xảy ra nội loạn, anh danh một đời cũng không còn!

Tô Dật phủi bụi trên người một cái, thần thái tự nhiên chậm rãi xoay đầu lại, nhìn qua Đoan Mộc Kình Thiên phía dưới áo bào đen hơi có vẻ cô đơn.

Nghe vậy, Đoan Mộc Kình Thiên lắc đầu, sau đó mang theo sự oán trách, thấp giọng nói:

- Tiểu tử, đây là giọng nói chuyện với sư tôn đấy à!

Tô Dật mỉm cười, đôi mắt đen nhánh tĩnh mịch trong khói đen tựa như minh châu, tia sáng thâm thúy làm cho người ta tự dưng sợ hãi, thấp giọng nói.

- Tiểu tử từ trước đến nay vô pháp vô thiên, không cố kỵ gì! Tôn sư trọng đạo là không giả, nếu như bái sư phụ linh tinh, đi theo lão đại hiểm ác cũng không thể ăn nói được, tiểu tử ta cũng không tính làm vậy! Võ giả nào có đạo lý gì có thể nói! Mạnh thì có thể làm ông trời phải thần phục, yếu cho dù là rồng cũng phải ngoan ngoãn cuộn người lại! Tiểu tử muốn làm thanh ngạo thế kiếm này của nhân gian!

Hừ nhẹ một tiếng, sau đó Đoan Mộc Kình Thiên thở ra một hơi thật dài, gật đầu tựa như thừa nhận, nói:

- Lời nói này của tiểu tử ngươi nói thật phóng khoáng! Việc này là ta sai rồi, lúc đầu muốn tìm Thiên Phong Thần Kiếm, nghĩ chắc chắn Đoạn Kiếm nhai sẽ có nó, không nghĩ tới quanh đi quẩn lại lại ở trong tay ngươi!

- Cho nên, đây chính là duyên phận đó! Duyên phận của ta cùng tiền bối chắc sẽ rất sâu đấy!

Tô Dật quỷ mị cười một tiếng.

Đoan Mộc Kình Thiên đương nhiên biết Tô Dật đang nghĩ gì, liền trợn trắng mắt.

Nhất thời làm bộ muốn đánh, mang theo sự uy hiếp hung ác nói:

- Tỷ tỷ của ta đời này ai cũng không sợ, ai cũng không phục! Duy chỉ để bụng tới ngươi thôi! Tiểu tử ngươi ta đoán cũng không có bản lĩnh bắt nạt được nàng, nhưng nếu ngươi dám chọc nàng không vui, ta nhất định sẽ cho ngươi một trận!

Nhìn dáng vẻ không giống đang nói đùa của Đoan Mộc Kình Thiên, trong lòng Tô Dật lộp bộp một cái, sau đó thoải mái nói nhỏ:

- Cẩn tuân dạy bảo của đại cữu ca!

Đoan Mộc Tiểu Mạn đối với Tô Dật như thế nào, Tô Dật đương nhiên là hiểu rõ! Nghĩ đến vị đại thần nữ ngạo tuyết như sương tuyệt đó, trong lòng Tô Dật liền có tình nghĩa không nói hết được, nào có cam lòng bắt nạt chứ?

- Cút!

Đoan Mộc Kình Thiên lại lần nữa liếc một cái, đột nhiên thông suốt, nhếch môi nói:

- Đúng rồi! Tiểu tử, hôm nay ngươi có lộc ăn đấy! Xung quanh Đoạn Kiếm hải ta còn cất giấu không ít rượu ngon! Nhiều năm như vậy sớm đã vô cùng thuần hương rồi, đối với tu vi càng có ích lợi lớn, đi! Tối nay không say không về!

Nói xong, Đoan Mộc Tình thiên liền bắt đầu muốn ào đi, thấy thế Tô Dật vội vàng đứng dậy, vội vàng phất tay, nói:

- Không không không, ta còn có việc muốn làm! Đêm nay coi như thôi, đại cữu ca!

- Thế nào, ngươi muốn đi tìm tiểu tử Liễu Tông Nguyên kia sao? Hỏi cho rõ chuyện của Nhược Hi?

Đoan Mộc Kình Thiên nhíu nhíu mày, kiếm mâu rạng ngời dưới ánh sao.

Tô Dật trầm mặc đồng ý, suy nghĩ tới thể chất của Liễu Nhược Hi, sự u sầu liền dâng lên trong lòng, gật đầu nói:

- Vẫn nên để sau đi! Nắm chặt thời gian đi hỏi Liễu thành chủ chút, nếu không thì lòng ta khó yên được!