Chương 2044
Trên dưới Man thành chống đỡ hết nổi, cuối cùng vẫn là lão gia tử thần uy vô địch đuổi Man Thú đi. Còn ta lúc suất quân về thành, ta lại phát hiện ra thi thể của Thanh Việt ở thần giếng trung tâm Man thành! Trái tim đã bị người ta móc sạch!
Nói xong, cả người của Liễu Tông Nguyên gần như sụp đổ, quần áo đã bị nước mắt rơi ướt nhẹp, ghé vào trên bàn đá gào khóc, run rẩy không thôi.
Nhìn qua thân ảnh nam tử trung niên này, căn bản không thấy có bất kỳ liên quan nào với thành chủ Man thành độc bá một phương hồi còn bé.
Tô Dật than nhẹ một tiếng, trong lòng rung động, đưa tay chuẩn bị trấn an thì Liễu Tông Nguyên đột nhiên lại lần nữa nổ tung.
Bên trong mắt đỏ là tơ máu dày đặc, Liễu Tông Nguyên lớn tiếng tức giận quát lên:
- Vì cái gì, vì cái gì bọn họ lại muốn đoạt đi Thanh Việt của ta! Nàng còn là một người phụ nữ có thai nữa! Nhẫn tâm như vậy! Thế mà lại hạ độc thủ như thế! Vì cái gì! Vì cái gì! Còn thiếu một khắc nữa thôi, ta đã có thể cứu được Thanh Việt của ta trở về rồi!
Vừa dứt lời, khí tức của Liễu Tông Nguyên trong nháy mắt tung toé, khí kình ngập trời.
Từng cái râu tóc run lên, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng liều mạng với kẻ thù, cực kỳ kinh khủng, nước mắt liên tục chảy xuống, khuôn mặt kiên nghị nhất thời bị che kín nước mắt, tiều tụy tang thương.
Qua nửa ngày, khóe miệng Tô Dật co rúm lại, hàn quang cuồn cuộn, nhíu lông mày thử dò xét nói:
- Vậy Nhược Hi nàng là?
- Không sai, Hi nhi là quà tặng mà ông trời tặng cho ta! Là đứa con tốt nhất mà Thanh Việt để lại cho ta.
Ánh mắt của Liễu Tông Nguyên thanh lãnh, đờ đẫn nhớ lại, nói.
- Khi đó, ta như bị điên mang Thanh Việt về nhà, trong nhà, trưởng lão giỏi chữa bệnh nhất lại phát hiện Nhược Hi còn có thể sống sót! Ta còn nhớ khi Nhược Hi vừa ra đời, toàn thân mang thất thải lưu quang, óng ánh tuyết trắng, đêm đó trên bầu trời tinh vân lưu chuyển, phong lôi không ngớt! Toàn bộ sinh thất quanh quẩn hương khí, kéo dài đến bảy ngày không tiêu tan!
Thần sắc của Liễu Tông Nguyên vẫn vô cùng kinh hãi, nét mặt kinh ngạc, đờ đẫn nói:
- Khi đó ta liền biết, Nhược Hi không tầm thường, tuyệt đối không tầm thường!
- Vậy sau đó thì sao, đã tìm được hung thủ chưa?
Tô Dật giơ tay lên nhéo cằm một cái, ánh mắt khẽ nhúc nhích, bắn ra hàn quang.
Một tiếng thở dài từ trong miệng Liễu Tông Nguyên vang lên, tràn đầy vẻ đau xót, Liễu Tông Nguyên thổn thức không thôi, nói:
- Dị tượng vừa xuất hiện, ta liền phong tỏa toàn bộ Liễu gia, trong vòng ba bốn năm, dường như qua mỗi một khoảng thời gian ta liền có thể nghe được tiếng chim hót réo rắt! Ta từng sai người tuần tra tung tích của tiếng chim hót này, phàm là tìm thấy người tạo ra thì giết chết không tha!
Lắc đầu, nỗi khiếp sợ trên sắc mặt của Liễu Tông Nguyên vẫn còn chưa tiêu, sắc mặt lạnh lùng như cũ nói:
- Sau đó, ta liền hạ lệnh tạo ra sự bảo vệ trùng điệp với Nhược Hi, cho dù phải dốc hết lực của Liễu gia cũng không thể để Nhược Hi bị một chút tổn thương nào! Cho đến một ngày, ta nghĩ đến Thánh Sơn, tìm tới Thánh Tôn, nàng nói cho ta biết Nhược Hi là Thất Thải Linh Lung Noãn. Loại thể chất này sẽ tăng trưởng theo tuổi tác mà không ngừng cường đại. Khi đó, ta biết hung thủ kia đang chờ Hi nhi lớn lên!
Nói xong câu đó, Liễu Tông Nguyên mắt nhìn Tô Dật, kịch liệt động dung nói:
- Cho nên, Nhược Hi lén đi ra ngoài, bị ngươi trêu đùa trên chợ, ngay lúc đó ta giận không kềm chế được, ta tức giận sợ hung thủ sẽ tìm tới cửa! Cho nên, ngựa không dừng vó, ta liền đưa nàng vào Thánh Sơn, cũng may Thánh Tôn thấy nàng thông minh đáng yêu, cũng luôn giúp ta bảo vệ Nhược Hi!
Bừng tỉnh đại ngộ, Tô Dật cào da đầu, thì thào thầm nói:
- Thì ra là thế!
Nhớ tới ngày đó, nhìn bản thân trước đó luôn cố tình khinh bạc Liễu Nhược Hi, Tô Dật liền muốn cho bản thân một cái tát, mang chút áy náy nói.
- Liễu thành chủ, ta...
Tô Dật ngượng ngùng nói.
Đã hơi bình tĩnh lại cảm xúc, Liễu Tông Nguyên mỉm cười, thấp giọng nói:
- Nghiêm chỉnh lại xem, gọi ta là Liễu thành chủ à?
Tô Dật ngẩng đầu, một tay của Liễu Tông Nguyên khoác lên bờ vai của Tô Dật, trịnh trọng nói:
- Tô Dật, tên nhóc nhà ngươi dường như là do ta nhìn mà lớn lên, ta chưa hề cảm thấy ngươi không tốt chỗ nào, ngược lại, cháu trai của lão gia tử Tô Vân Thiên ta càng cực kỳ thưởng thức! Chỉ là trong chuyện này có quá nhiều nhân quả! Ta không thể không làm như vậy! Nhược Hi cũng đến tuổi để nói chuyện cưới gả rồi, làm cha, ta rất vui vì nàng đã lựa chọn đúng, ta càng tin ngươi sẽ bảo vệ tốt cho Liễu Nhược Hi, cho nàng cả một đời bình an vô ưu, vui vẻ khoái hoạt! Đúng không?
Nhìn qua ánh mắt cầu xin của Liễu Tông Nguyên trước mắt, trong lòng Tô Dật lập tức dấy lên một đám lửa, chỉnh lại thần sắc ngay ngắn:
- Nhạc phụ, người yên tâm, hãy giao Nhược Hi cho ta đi! Về phần hung thủ giết người, ta nhất định sẽ bắt hắn phải trả một cái giá lớn nhất!
Nhíu chặt lông mày để suy nghĩ, trong nháy mắt Tô Dật ngẩng đầu lên nhìn Liễu Tông Nguyên, thấp giọng nói:
- Rõ ràng là có người truyền tin tức Man thành có bí bảo ra ngoài, mượn đại loạn của Man thành để thừa cơ sát hại mẫu thân của Nhược Hi, nhờ vậy để khôi phục sức mạnh!
Liễu Tông Nguyên nhẹ gật đầu, ánh mắt run rẩy nói:
- Ta cũng nghĩ đến chuyện như vậy, Thánh Tôn nói cho ta biết Thất Thải Linh Lung Noãn hầu như không tồn tại ở Thiên Man, chỉ có trong ghi chép của cổ tịch của Thánh Sơn! Người có thể biết chuyện này ít càng thêm ít, chỉ có hai khả năng, người này là cường giả tuyệt đỉnh, hoặc là chính là người của ngoại vực!
Dứt lời, ánh mắt của Liễu Tông Nguyên rung động, trong mắt hiện đầy sự thất lạc, buồn bã nói:
- Không giờ khắc nào ta không nghĩ đến chuyện báo thù cho mẹ của Nhược Hi, bất đắc dĩ, địch nhân quá mạnh! Thánh Tôn cũng bảo ta phải ẩn nhẫn, một lần ẩn nhẫn này đã gần hai mươi năm!
Sau đó, Tô Dật cùng Liễu Tông Nguyên lại rảnh rỗi hàn huyên hai câu, một mình đi trên đường nhỏ về ngự Thiên Thần Cung, Tô Dật mặt ủ mày chau, lạnh giọng hỏi.
- Các ngươi thấy thế nào? Hung thủ là người của Thiên Man, hay là người của ngoại vực?
Tiếng tim đập của Tô Dật lưu chuyển, Xích Phi Hồng cùng Thiết Hồn Mạch lập tức tỉnh lại.
Vừa rồi Liễu Tông Nguyên nói gì, hai người đều đã nghe thấy.
Xích Phi Hồng xoa xoa sợi râu nói:
- Ta cảm thấy là người của ngoại vực, nhưng hẳn không phải là nữ tử ngoại vực mà ta nhìn thấy ở Huyễn Ma quật!
- Nói thế nào?
Tô Dật kỳ quái nói.
- Phong cách không giống, nữ tử đẹp như vậy hẳn là sẽ không làm loại thủ đoạn bỉ ổi như móc trái tim của người ta này!
Ánh mắt của Xích Phi Hồng lạnh thấu xương, cũng cực kỳ xem thường loại hành vi này.
Đồng thời, giọng nói của Thiết Hồn Mạch cũng vang lên, nghiêm túc nói:
- Thiên Man cũng là một trong chúng tinh vực, mặc dù hạ đẳng nhưng không bài trừ khả năng sẽ có dạng thể chất đặc thù này! Nhưng người có thể biết thể chất như vậy chẳng phải là sẽ càng ít hay sao?
Tô Dật chậm rãi nhẹ gật đầu, phân tích của Thiết Hồn Mạch ngược lại rất hợp tình lý, trầm ngâm một lát, bộ pháp dưới chân Tô Dật không tự giác tăng tốc.
- Kình Thiên tiền bối cũng đã nói, hắn từng bị một người của ngoại vực! Để sau ta đi hỏi hắn vấn đề này trước!
Xuyên qua một vùng trúc lâm đầy ánh sao ngang trời, trèo lên một nơi hơi cao chút, Tô Dật trở lại bên trong Ngự Thiên Thần Cung.
Bảy chuyển tám ngoặt, chui qua chui lại mấy con đường, Tô Dật ngẩng đầu một cái, lại một lần nữa tới phòng của Tiểu Mạn.
Trong phòng ánh đèn thướt tha, một nóng người màu xanh nhạt một mình chống cằm, tựa trên bàn vuông.
Nhìn thấy mà yêu, bên trong ánh mắt thanh lãnh mông lung nhược mộng, ánh trăng thê mỹ càng có sự cao quý u lãnh không nói ra được.
- Tô Dật, ngươi trở về rồi sao?
Đoan Mộc Tiểu Mạn nghe tiếng đứng dậy, nhìn qua sau lưng không có thân ảnh của Đoan Mộc Kình Thiên thì có chút kinh ngạc.
Tô Dật nhẹ gật đầu, nói ngắn gọn chuyện với Liễu Tông Nguyên một lần, Đoan Mộc Tiểu Mạn lập tức giật mình, ánh mắt rung động.