← Quay lại trang sách

Chương 2045

Không ngờ tới, Nhược Hi cũng có thân thế ly kỳ long đong như vậy?

Ánh mắt của Đoan Mộc Tiểu Mạn rung động, trong con mắt ánh lửa chập chờn sáng tối, đối với lời mà Tô Dật mới vừa nói thì lắc đầu.

- Đúng vậy! Ai mà ngờ được, Liễu Nhược Hi được chúng nhân phụng làm nữ thần, trong lòng lại khổ như vậy. Chỉ sợ từ nhỏ nàng liều mạng tập võ chính là vì muốn tự tay giết chết kẻ thù giết mẹ!

Tô Dật chậm rãi ngồi xuống ngậm một nụ cười khổ, uống một hơi cạn sạch nước trong chén trà.

- Đúng rồi, Nhược Hi đâu?

Tô Dật nhìn quanh một lượt, không trông thấy bóng dáng Nhược Hi.

Đoan Mộc Tiểu Mạn chỉ chỉ xuống mặt đất, nhẹ giọng nói:

- Loại cục cưng quý giá này, ta đã cho nàng vào mật thất trong địa mạch rồi, bình thường cũng là chỗ ta tu luyện, có năng lượng kết giới của cả tòa Ngự Thiên Cung thủ hộ, tin rằng không ai động được vào nàng!

Nghe vậy, Tô Dật nhẹ gật đầu, xê dịch nửa người, cả ngày đều bôn ba, vuốt vuốt đầu mệt mỏi.

Giống như Tô Dật cũng đã quen, Đoan Mộc Tiểu Mạn trong con mắt người khác nhìn mà phát khiếp, nhưng hắn lại cầu được nửa phần ấm áp nơi này, nâng cằm lên, chậm rãi thưởng thức dáng người linh lung lồi lõm của Đoan Mộc Tiểu Mạn.

Đoan Mộc Tiểu Mạn quay đầu sang, cụp mi đẹp xuống, ánh mắt rực rỡ chăm chú nhìn Tô Dật mang theo sự mỏi mệt.

- Ngươi nhìn ta làm cái gì?

Nhất thời, Tô Dật bị nhìn chằm chằm có chút xấu hổ, đứng lên nhìn lên trời, hậm hực hỏi.

Dư quang lóe lên, mỹ nhân trước mắt uyển ước linh tú, môi anh đào trắng như ngọc, bộ ngực cao ngất phập phồng mạnh mẽ, phối hợp với eo nhỏ như cành liễu giấu bên trong nguyệt bào, trong nháy mắt làm lòng người nổi lửa.

Tô Dật không tự giác liếm liếm đôi môi khô khốc, duy chỉ có trước mặt nữ nhân này, Tô Dật kiểu gì cũng sẽ đang giận trên trận thấp hơn một đoạn.

Chỉ thấy Đoan Mộc Tiểu Mạn cau mày, dưới thân hơi nghiêng đi rồi bốn mắt nhìn nhau với Tô Dật, sóng mắt tỏa ra sự mị hoặc tự nhiên.

- Ta hỏi ngươi một vấn đề.

Đoan Mộc Tiểu Mạn ngoẹo đầu cười yếu ớt, giống như tuyết tan mùa xuân, ấm áp lòng người.

- Hai lão gia hỏa các ngươi nhắm mắt lại không cho phép nhìn! Có nghe hay không hả!

Tô Dật kịch liệt giật giật yết hầu, suy nghĩ trong đầu sớm đã bay loạn, đủ các cảnh tượng kiều diễm xuất hiện ở trong đầu.

Cổ họng lăn lộn, hai tay Tô Dật nắm chặt đầu gối che giấu sự khẩn trương trong lòng, lớn tiếng quát về phía hai vị lão đầu tử trong cơ thể.

Dung nhan tuyệt thế, một cái nhăn mày, một nụ cười, nhất cử nhất động đều đủ để giết chết bất kỳ một động vật giống đực nào trên thế gian!

Tô Dật lớn tiếng tru lên trong lòng, chuyện này ai gây nên chứ!

Cùng lúc đó, làn gió thơm tràn ngập, lượn lờ giữa hơi thở làm lòng người say mê, ánh mắt đảo qua hai con ngươi, Tô Dật không tự giác khẽ dựa về phía trước.

Vừa lúc đó, Đoan Mộc Tiểu Mạn bước ra một bước nên Tô Dật vồ hụt, hắn giật mình nhíu lông mày lại, nhìn qua Đoan Mộc Tiểu Mạn.

- Nàng muốn hỏi ta vấn đề gì?

- Chuẩn bị khi nào thì thành thân?

Đoan Mộc Tiểu Mạn yếu ớt hỏi.

- Trong mấy ngày nay đi, lúc Nhược Hi khôi phục lại thì lập tức làm! Cho gia gia, cho Liễu thúc thúc một công đạo!

Tô Dật nhẹ gật đầu, suy nghĩ lại lần nữa kéo về chuyện của Liễu Nhược Hi, còn cả suy đoán với người của ngoại vực, nhất thời nhíu chặt lông mày.

- Cũng tốt, vậy để ta phân phó người nhanh xử lý cho các ngươi!

Giọng nói của Đoan Mộc Tiểu Mạn u nhược quanh quẩn trong tẩm cung, cực kì thoải mái dễ chịu, êm tai.

Tô Dật nhu hòa đi đến bên người Đoan Mộc Tiểu Mạn, ôm Đoan Mộc Tiểu Mạn từ phía sau lưng, ôn nhu nói:

- Thật không tức giận chứ?

- Tức giận cái gì?

Đoan Mộc Tiểu Mạn bị thân thể tráng kiện ôm lấy, hô hấp trong nháy mắt dồn dập, nhỏ bé ưm một tiếng, nói.

Hơi thở ám muội mộng ảo xuyên qua tai, Tô Dật ngưng tiếng nói:

- Ta cũng đồng ý với nàng nhất định sẽ trở về cưới nàng, ghen tuông là thiên tính của đại bộ phận nữ nhân mà!

Thân thể của Đoan Mộc Tiểu Mạn hơi co lại, hai tay đẩy ngực của Tô Dật, quay ra, một tay ôm cổ của Tô Dật.

Tay của Tô Dật rất tự nhiên đặt ở thắt lưng của Đoan Mộc Tiểu Mạn, rốt cục bắt đầu thưởng thức khuôn mặt tuyệt mỹ trên trời mới có này, Đoan Mộc Tiểu Mạn nhếch miệng, cười như hoa nói.

- Ta lại không phải nữ nhân bình thường! Ta lại còn phải tức giận với một tiểu nha đầu sao?

Đoan Mộc Tiểu Mạn liếc một cái, càng tới gần thêm một chút.

Hương khí lan tỏa bốn phía, một ảo giác xuân hoa xinh đẹp xông lên đầu, Tô Dật hơi mỉm cười nói:

- Ta suýt nữa đã quên mất, vợ ta là Ngự Thiên Thần nữ mà, chỉ cần chuyện này thôi ta ra ngoài hẳn là phải bị ít nhiều ít cường giả quan tâm rồi!

- Ngươi xác thực phải chú ý đấy, Long gia là đại địch! Lần này đại chiến ở Thánh Sơn rất nhanh liền sẽ truyền đến tai Long gia thôi, ngươi phải chú ý hơn!

Đoan Mộc Tiểu Mạn lo lắng, vừa nghĩ tới Long Quảng lòng lang dạ thú, cho dù là Đoan Mộc Tiểu Mạn cũng phải nhíu mày.

- Ta biết, chờ chuyện thành thân kết thúc ta sẽ xuất cung. Ngự Thiên Cung có Kình Thiên tiền bối cùng Nhược Hi đều ở đây, ta không muốn dồn lực chú ý lên Ngự Thiên Cung! Hỗn Loạn vực cùng Phục Yêu Tông cũng đã lâu không trở về rồi!

Trong mắt của Tô Dật hiện lên một tia sáng, đương nhiên còn có một việc không nói ra, Vân Tiên Tông, thời gian ba tháng đã trôi qua một tháng rồi.

Uyển nhi, Vương Bàn Tử, còn cả Vân Tinh đều đang ở Vân Tiên Tông, chuyến này Tô Dật không thể không đi.

- Đồng ý với ta, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân!

Trong nháy mắt lông mày của Đoan Mộc Tiểu Mạn nhăn lại, không có mình ở bên người, trong lòng tràn ngập cảm giác vắng vẻ.

Tô Dật cười nhạt một tiếng, bên trong mày kiếm tỏa ra một tia mật ý, dùng tay nhẹ trượt trên cái mũi của Đoan Mộc Tiểu Mạn, cười nói.

- Tiểu Mạn của ta làm sao lại cũng bắt đầu đa sầu đa cảm rồi! Ta từng đồng ý với Nhược Hi sẽ lên Thánh Sơn cưới nàng, ta cũng đã đồng ý với nàng sau khi diệt Long gia thì ta sẽ lập tức cưới nàng!

Hai con ngươi giống như băng sương của Đoan Mộc Tiểu Mạn trong nháy mắt đỏ lên, nam nhân trước mắt này sớm đã không thể so sánh với những người cùng tuổi nữa, giơ tay nhấc chân đều mang theo cảm giác trầm tĩnh tự nhiên, ổn trọng như sơn uyên.

Không tự giác, Đoan Mộc Tiểu Mạn liền bị Tô Dật dẫn dắt thần hồn, bờ môi khẽ run, nói nhỏ:

- Được! Ngươi là nam nhân của Đoan Mộc Tiểu Mạn ta! Ta chờ ngươi!

Lập tức, Tô Dật để lại một dấu hôn trên cái trán linh lung tinh xảo của Đoan Mộc Tiểu Mạn, đưa tay một cái rồi ôm lấy Đoan Mộc Tiểu Mạn.

Bị Tô Dật ôm ngang, tất cả sự kiên trì của Đoan Mộc Tiểu Mạn trong nháy mắt biến mất, trong lòng rung động, rụt rè hỏi.

- Ngươi muốn làm gì?

- Vừa rồi nàng không phải đã nói ta là nam nhân của nàng ấy à, thời gian cũng không sớm nữa, nên đi ngủ thôi!

Đoan Mộc Tiểu Mạn nhất thời hoảng hồn, tay trắng như bạch ngọc lăng không đập tới, bị Tô Dật nhẹ túm lại, trong nháy mắt hoa dung thất sắc.

Rất nhanh, Tô Dật liền đưa Đoan Mộc Tiểu Mạn lên trên giường, nhẹ nhàng đặt xuống, quần áo trượt xuống hai bên, cơ thể tuyệt mỹ thu hết vào mắt.

- Ngươi không thể thế này được! Ngươi còn chưa cưới ta đó! Nhược Hi cũng sẽ tức giận!

Lông mày nhíu chặt của Đoan Mộc Tiểu Mạn nhanh chóng được nới lỏng, gương mặt ửng đỏ không ngừng như là đào xuân tháng ba, tiên diễm tươi đẹp.

- Chỉ ngủ thôi!

Tô Dật thấp giọng gào thét, ý đồ bảo Đoan Mộc Tiểu Mạn đừng cử động.

Nói xong, Tô Dật buông xuống màn che bên giường xuống, chui vào bên trong giường nằm bên người Đoan Mộc Tiểu Mạn, quen thuộc ôm vào lòng.

Trong bóng tối thì thào khẽ nói, rất nhanh Tô Dật liền tiến vào mộng đẹp, nguyệt mâu của Đoan Mộc Tiểu Mạn Nguyệt chớp nhẹ, ngón tay nhẹ nhàng trượt qua chóp mũi cứng ngắc của Tô Dật, khoan thai cười yếu ớt rồi chậm rãi nhắm mắt lại...