← Quay lại trang sách

Chương 2051

Hơi dừng lại một chút, khuôn mặt của Đoan Mộc Kình Thiên cùng Thượng Quan Thiên Thần biến sắc, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.

Nỗi đau cuối cùng cũng được trút bỏ, ánh mắt sắc bén của Tô Dật dần trở nên nhu hòa, khóe miệng nở nụ cười thoải mái.

Vừa rồi mượn rượu tưởng nhớ phụ thân mẫu thân, bây giờ lại nghe thấy tin tức của phụ thân, trong lòng Tô Dật cười khổ, đây là chuyện tốt hay xấu?

Nhìn chăm chú hai người trước mặt, tim Tô Dật bắt đầu đập loạn xạ, thở ra một hơi, bờ môi có chút run rẩy.

- Ngươi biết hắn bây giờ ở nơi nào sao? Còn mẫu thân của ta đâu? Ngươi có từng gặp qua không?

Thân thể hắn không tự giác tiến về phía trước một bước, trong mắt tràn ngập sự mong chờ, phảng phất như muốn nhìn thấu Thượng Quan Thiên Thần.

Bị ánh mắt đen nhánh sâu kín của Tô Dật nhìn chằm chằm, quanh thân Thượng Quan Thiên Thần như bị chạm điện, trong lòng nảy sinh nghi hoặc.

Rõ ràng Tô Dật chỉ có tu vi Nguyên Tông cảnh tam trọng, thế nhưng năng lượng linh hồn lại đủ để cho hắn hãi hùng khiếp vía, Thượng Quan Thiên Thần kinh ngạc nói.

- Thiên Yêu tông bởi vì Thiên Phong Thần Kiếm cùng Kim Trấn Thiên Thạch mà diệt tông, Giới Vực Châu là vật của Thiên Phong Vũ Các, là bí mật không lộ của Man thành. Hai mươi năm trước, sau khi sư tôn dạy chúng ta vũ kỹ, cùng đem bí mật Long Tổ Dược Kinh cùng Giới Vực Châu giao cho hai chúng ta, ta cùng Kính Uyên hẹn nhau chia ra hành động, ta thay Thiên Yêu tông tìm kiếm Thiên Phong Thần Kiếm cùng Kim Trấn Thiên Thạch, Kính Uyên thì phụ trách tìm tới Giới Vực Châu cùng Bạch Giao Thần.

Dứt lời, ba người đồng thời lâm vào trầm mặc.

Tô Dật hơi nghi hoặc một chút, vì sao Đoan Mộc Kình Thiên chỉ đem Long Tổ Dược Kinh truyền cho Thượng Quan Thiên Thần, mà không truyền cho phụ thân của hắn, ý nghĩ lóe lên trong đầu rồi biến mất.

Cho dù trong lòng sớm đã có đáp án, nhưng nghe thấy vẫn phát run, giọt nước mắt từ khóe mắt Tô Dật chảy xuống, huyết nhục, máu mủ tình thâm!

Có thể nghe thấy tin tức của phụ thân, sao Tô Dật không kích động vui vẻ cho được, thanh âm khàn khàn, nhỏ giọng nói.

- Sau đó thế nào? Có chuyện gì xảy ra?

- Tình huống phía sau ngươi đã biết rồi, ta một mực du tẩu Thiên Man đại lục, khổ tâm tìm kiếm Thiên Phong Thần Kiếm, cuối cùng từ Hỗn Loạn vực biết được tin tức của ngươi, đuổi theo mà tới. Về phần Kính Uyên huynh lập gia đình khi nào, sinh ra ngươi trong hoàn cảnh thế nào, ta đều không được biết.

Ánh mắt Đoan Mộc Kình Thiên khẽ nhúc nhích, vỗ mấy cái vào bờ vai của hai người, thấp giọng nói:

- Tiểu tử kia giống như ngươi, cả gan làm loạn, mà thiên phú cũng trác tuyệt, sẽ không có chuyện gì.

Qua nửa ngày, đầu Tô Dật cúi xuống bỗng nhiên ngước lên.

Sự bi thương trong mắt biến mất, nhếch miệng mỉm cười.

- Rốt cục cũng có tin tức của phụ thân, đây là chuyện tốt!

Lập tức, Tô Dật nghiêng người, đối mặt cùng hai vị biết rõ về phụ thân, trong lòng hắn nhất thời cảm thấy ấm áp, cung kính cúi đầu.

- Như vậy, ngày mai ta liền xuất cung, nghe ngóng tin tức của phụ thân, ngày trở về chính là thời gian hủy diệt Long gia.

Tuyết gió mạnh mẽ, ánh đèn mờ ảo dưới núi, mảng lớn tinh quang phủ lên áo bào đỏ trên người Tô Dật, tóc đen lay động, trong mắt hiện lên đầy kiên nghị.

Sau đó, Tô Dật cáo biệt hai người, về tới Ngự Thiên Thần Cung.

Hôm nay, Đoan Mộc Tiểu Mạn đặc biệt đem gian phòng cung chủ tặng cho Tô Dật cùng Liễu Nhược Hi.

Căn phòng bí mật khổng lồ của cung chủ được bố trí theo kiểu lễ đường, sợi tơ kim hoàng dệt thành chăn mỏng tráng lệ, tiến vào bên trong cung điện, cả người Tô Dật đã hoàn toàn tỉnh táo.

Nhưng không hiểu là vì khẩn trương hay lý do gì khác mà hô hấp của hắn có chút gấp rút, chậm rãi rời giường, Liễu Nhược Hi phủ khăn cô dâu, yên tĩnh ngồi đó, khuôn mặt như một bức bức tranh tuyệt mỹ.

Đối diện mà đi, trên thảm đều là táo đỏ, quế sen, thân thể thẳng tắp, hắn cầm một nhánh cây trúc xốc khăn cô dâu trên đầu Liễu Nhược Hi lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, làn gió thơm phả vào mặt, mặt Liễu Nhược Hi ửng đỏ, nghiêng đầu qua một bên..., hôm nay nàng cực kỳ xinh đẹp.

Hai mắt mông lung như sương mù hiện ra ánh sáng mờ ảo, miệng mỉm cười, cổ nàng cũng sớm đỏ rực, yên lặng đến tiếng muỗi vo ve cũng có thể nghe được.

- Ngươi trở về rồi?

Tô Dật ừ một tiếng, chậm rãi nâng cằm Liễu Nhược Hi lên, khuôn mặt tuấn dật cũng dần dần nóng rực, thưởng thức đánh giá khuôn mặt đã hoàn toàn thuộc về hắn.

- Uhm.

Tiếng động phát ra từ cổ trắng muốt, giọng nói nhẹ nhàng êm tai, Liễu Nhược Hi sớm đã luân hãm bên trong bầu không khí ám muội này.

- Nhược Hi...

Tô Dật khẽ gọi, toàn thân trở nên khô nóng, như một con mãnh thú vận sức chờ phát động, nhìn chằm chằm vào con mồi.

- Còn gọi Nhược Hi sao?

Liễu Nhược Hi cười khẽ hỏi, nhẹ nhàn kéo vạt áo trước người Tô Dật, hắn mất trọng tâm, hai tay ôm vào tai Liễu Nhược Hi.

Hai người cứ như vậy nhìn lẫn nhau, gắn bó khăng khí, hơi ấm truyền ra.

Nhìn hàm răng Liễu Nhược Hi trắng như ngọc trai, đinh hương phấn nộn, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt quyến rũ, lửa nóng đã xông lên tận đầu Tô Dật.

Điềm tĩnh im lặng, Tô Dật đưa tay về phía sau kéo một cái, màn trướng nhanh chóng rơi xuống, đèn cũng đồng thời dập tắt, trên giường chỉ còn lại tiếng long phượng ngâm nga.

Đệm giường rung chuyển, trong bóng tối âm thanh vang lên như chuông bạc, vô cùng mị hoặc.

⚝ ✽ ⚝

Sắc trời dần dần sáng tỏ, núi non trùng điệp.

Trung Chấn tiền phong xảy ra một đêm ồn ào náo động cùng giày vò, đã bừa bộn một mảnh.

Tiệc cưới tán loạn cho thấy hôm qua Ngự Thiên đại hôn vui vẻ vô cùng.

Vài ngọn núi ẩn hiện trong sương sớm, những bức tường đá khổng lồ sừng sững trên cao, núi non nhấp nhô.

Dưới ánh nắng vàng cam, đều trở nên rực rỡ, ôn nhu động lòng người.

Cả tòa Ngự Thiên cung mờ mịt phiêu dật bên trong tiên khí, nhìn vô cùng loá mắt.

Hôm nay, Tô Dật đã sớm rời khỏi giường, nhìn qua Liễu Nhược Hi còn ngủ say, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, nhẹ đưa bàn tay lướt qua khuôn mặt nàng.

Sợi tóc mềm mại rủ xuống, nhẹ nhàng trượt trên khuôn mặt trắng như tuyết, Tô Dật đoán, có lẽ đã nhiều năm rồi Liễu Nhược Hi không được ngủ an ổn thế này.

Ngồi dậy mặc đồ vào, Tô Dật nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài, quay đầu, trong mắt lóe ra hàn quang khiếp người.

- Nhược Hi, cừu hận của nàng ta sẽ gánh, chờ ta trở về! Đem đầu của lão đầu làm băng ghế cho nàng.

Đẩy cửa đi ra ngoài, dưới sương lạnh sáng sớm nhàn nhạt, Tô Dật đón sương buổi sáng mai, bay xuống Ngự Thiên Cung.

Đạp nước mà đi, xuyên qua Củng Khuyết hồ, chạy ngang qua vô số phòng xá cổ kính.

Tô Dật giống như thú hình người bay trên mặt hồ điểm mấy làn sóng, vọt tới nơi hắn gặp Bạch Giao Thần ngày trước.

- Không nghĩ lại tới nơi này, Bạch Giao Thần đã không thấy đâu, mà ở Ngự Thiên cung cũng trải qua nhiều chuyện như vậy.

Nhìn cảnh đẹp chìm đắm trong yên tĩnh, hắn cảm thán mà nói.

Tô Dật nhắm hai mắt, hưởng thụ một khắc yên tĩnh cuối cùng, bản thân liền xuất cung rời đi.

Nhất thời, linh thức mở ra, chim núi kêu gào, vùng bỏ hoang lạnh lẽo, mi tâm nhanh chóng bắt được một tia năng lượng linh hồn cực kỳ mỏng còn sót lại trong không trung.

Nếu không phải hắn có sức mạnh của ánh sáng thần bí, căn bản cũng không thể phát giác.

Nhớ tới Thượng Quan Thiên Thần trên đỉnh táng thiên, Tô Dật không khỏi hiểu ý cười một tiếng, cất cao giọng nói:

- Ra đi! Tối hôm qua không phát giác ra được, hôm nay còn có thể để ngươi chuồn đi hay sao?