Chương 2050
Nghe vậy, Tô Dật trầm mặc nửa ngày, khuôn mặt nhìn vào khiến người ta rùng mình tới tận cốt tủy, thấp giọng nói.
- Ngày mai ta liền xuất cung lịch luyện, ta phải trở nên mạnh hơn! Một ngày nào đó, ta muốn đánh Long gia thành trùng! Cái gì mà thiên tuyển chi tử, trong mắt ta tất cả đều là một đám chó điên! Cái gì mà lão đầu ngoại vực, ta muốn để hắn phải vĩnh táng ở Thiên Man!
Khí thế cả người Tô Dật bỗng nhiên biến đổi, giọng nói uy lạnh, huyết dịch toàn thân đều sôi trào, áo xanh phồng lên, thần sắc hung hãn!
- Không tệ, đây mới là đồ đệ của Đoan Mộc Kình Thiên ta! Có khí thế!
Đoan Mộc Kình Thiên cuồng tiếu một tiếng, kiệt ngạo cùng khinh cuồng lướt qua từ sâu trong đôi mắt.
Vừa dứt lời, hai con ngươi của Đoan Mộc Kình Thiên chảy ra hàn ý, thân hình như điện, tránh về phía trước.
⚝ ✽ ⚝
Bàn tay giấu trong tay áo ép xuống dưới, năm ngón tay dò xét ra, nhanh chóng uốn lượn thành trảo tỏa ra hàn quang, đại lực chộp về phía trước.
Ầm ầm!
Bỗng dưng, năm tia điện quang màu màu trắng bạc ở đầu ngón tay bay ra, năng lượng linh hồn mạnh mẽ đập thẳng đến một gốc cây tuyết!
Điện quang lấp lánh, thế đi hung mãnh, chỉ thấy năm ngón tay bắn một tấm lụa dài ra, tuyết xung quanh người Tô Dật bị cuồng bạo xé nát!
Cẩn thận nghe lại lại có tiếng hổ khiếu long ngâm, được cương phong lạnh thấu xương che giấu!
- Ra đi! Núp lâu như vậy cũng hẳn là nghe đủ rồi!
Đoan Mộc Kình Thiên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt thanh lãnh nhìn thẳng về phía thân ảnh trắng phau phía sau cây tuyết.
- Cái gì! Lại có người!
Lúc này Tô Dật ngạc nhiên sắc mặt đại biến, nghe ý của Đoan Mộc Kình Thiên lại có người đang nghe trộm mình, thời gian còn không ngắn.
Nhất thời, hai con ngươi đầy tinh quang của Tô Dật khẽ nhúc nhích, lúc này mới cảm giác được quanh mình có một luồng năng lượng linh hồn nhàn nhạt quanh quẩn..
Chẳng lẽ là vì Ô Mãng linh nhưỡng đã uống hôm nay làm cho linh giác của mình kém đến tình trạng này?
Sắc mặt băng lãnh, không nghĩ nhiều nữa, Tô Dật thuận theo tấm lụa mà Đoan Mộc Kình Thiên vừa đánh ra, ánh mắt nhìn thẳng vào thân ảnh tái nhợt phía sau cây tuyết.
⚝ ✽ ⚝
Tấm lụa xé nát mảng lớn không gian trước người, tuyết bay múa ngợp trời, mảng lớn không gian đều bị vỡ nát!
Rơi vào trên nhánh cây băng tinh tại tạo ra một trận phong bạo nhỏ, một bóng người bạch quang phủ thân xông ra khỏi phong bạo, chật vật ngã dưới đất.
Nhìn rõ được người tới, sự cảnh giác trong lòng lập tức bị sự nghi hoặc thay thế, Tô Dật nghẹn ngào hỏi:
- Thượng Quan Thiên Thần? Ngươi ở chỗ này làm cái gì!
- Tông chủ!
Sắc mặt của Thượng Quan Thiên Thần trắng bệch, hơi chật vật bò dậy từ dưới đất, gió thổi làm bay tuyết đọng trên vai xuống, thần sắc cổ quái.
Rất rõ ràng, vừa rồi Đoan Mộc Kình Thiên không nặng tay, nếu không Nguyên Vực cảnh tam trọng như Thượng Quan Thiên Thần không thể chỉ bị khí tức hỗn loạn đơn giản như vậy.
Chợt, Thượng Quan Thiên Thần gật đầu thăm hỏi Tô Dật, biểu thị thật có lỗi.
Sau đó ánh mắt trang nghiêm sùng kính, thực hiện đại lễ với Đoan Mộc Kình Thiên đang đứng trên tuyết nhai, quỳ gối xuống mặt đất lạnh như băng, đôi môi run rẩy, khẩn trương nói.
- Thiên Thần bái kiến sư tôn! Từ sau khi ra khỏi Kim Thiên đại trận, Thiên Thần liền cảm giác khí tức của sư tôn hết sức quen thuộc, vẫn luôn không dám nhận nhau. Vừa rồi Thiên Thần mạo hiểm đến đây không phải muốn đến nghe lén! Hiện tại rốt cục nhìn thấy chân dung của sư tôn rồi! Thiên Thần vui mừng không thôi! Sư tôn, Thiên Thần rốt cục lại gặp được ngài rồi!
Dứt lời, thân thể cứng ngắc của Thượng Quan Thiên Thần bắt đầu cúi xuống, dập đầu ba lần với bóng lưng của Đoan Mộc Kình Thiên, khuôn mặt bởi vì căng thẳng mà đỏ bừng lên.
- Đủ rồi! Ta trước giờ không hề thừa nhận ngươi là đồ đệ của ta! Đừng hơi một tí đã hành lễ với ta!
Đoan Mộc Kình Thiên giương tay lên, xoay người lại mặt tỏ ra không kiên nhẫn, bên trong đôi mắt hẹp dài lại lướt qua sự dao động nhỏ khó mà thấy được.
Nhìn qua khuôn mặt của Đoan Mộc Kình Thiên, Thượng Quan Thiên Thần nhất thời lệ nóng doanh tròng, khóe mắt rung động mạnh, rưng rưng gật đầu nói.
- Sư tôn nói đúng! Là Thiên Thần lỗ mãng!
Ngượng ngùng trả lời, Thượng Quan Thiên Thần lướt đi mang theo thần sắc áy náy.
Lúc này, sắc mặt của Tô Dật sớm đã âm tình bất định, ánh mắt nghi hoặc không ngừng đảo qua hai người, nhìn chăm chú Thượng Quan Thiên Thần nói.
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Ngươi cũng là đồ đệ của sư tôn? Ngươi không phải là người của Thiên Yêu Tông sao?
Trong lòng Tô Dật không ngừng kinh ngạc, ánh mắt kinh ngạc khó mà bình tĩnh lại được, liên tục hỏi.
Tô Dật chỉ biết là, sáu mươi năm trước Tô Cuồng Ca tham gia Thiên Phong Bài Vị chiến, trước khi chiến đấu từng được Đoan Mộc Kình Thiên dạy Thiên Phong kiếm ý, lại không ngờ tới Thượng Quan Thiên Thần cũng là đồ đệ của hắn.
Đứng ở một bên, Đoan Mộc Kình Thiên ngáp lớn một cái, ánh mắt lười nhác tập trung trên người Tô Dật, buồn bã nói.
- Không ngừng, ta nhớ được còn có một người cũng từng gọi ta là sư tôn! Thật sự là già rồi!
Dùng sức vỗ mạnh đầu, Đoan Mộc Kình Thiên đang nhớ lại.
- Còn có một người nữa sao?
Trong lòng Tô Dật giật mình một cái, lưng nhất thời phát lạnh.
Không phải là bởi vì xung quanh cực kỳ rét lạnh, mà là bởi vì câu mà Đoan Mộc Kình Thiên vừa nói.
Chiếu theo ý của Đoan Mộc Kình Thiên, người này mình nhất định có quen, nói không chừng còn rất quen.
Người khác gọi hắn là sư tôn, mắc mớ gì đến Tô Dật? Đoan Mộc Kình Thiên sẽ không tùy tiện nói nhảm.
Cố gắng điều lấy ký ức trong đầu, ánh mắt của Đoan Mộc Kình Thiên thâm thúy, nói:
- Ta nhớ hắn gọi là Tô... Tô cái gì nhỉ? Thiên Thần nói cho Tô Dật đi, tên là gì? Ta chỉ nhớ người kia và ngươi còn từng kết bái.
Lúc này Thượng Quan Thiên Thần bỗng nhiên đứng lên, hồng quang đầy mặt, cung kính nói:
- Hồi sư tôn, hắn tên là Tô Kính Uyên, cũng là nhân sĩ của Man thành, là ta người trẻ tuổi có thiên phú cao nhất mà ta từng gặp, chắc hẳn rất nổi danh ở Man thành. Đúng rồi, Tông chủ, ngươi biết hắn sao?
Thượng Quan Thiên Thần kích động tới mức khóe miệng ngậm một nụ cười hưng phấn, trong ánh mắt nhảy lên tia sáng, ngôn từ thành khẩn.
- Tô... Kính Uyên!
Tô Dật hít sâu một hơi, ánh mắt cấp tốc dời khỏi người hai người, chậm chạp bước đi thong thả đến vách đá, nửa ngày vẫn chưa tỉnh hồn lại.
Dưới núi vẫn ngàn vạn phồn hoa, trong lòng Tô Dật như rơi vào sông băng, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng, trong lòng đã sôi trào mãnh liệt như dời non lấp biển.
Là Tô Kính Uyên trong đầu mình sao? Là Tô Kính Uyên mà mình chưa từng gặp mặt sao?
Xoay đầu lại, sắc mặt của Tô Dật trắng bệch như tờ giấy, trong ánh mắt hiện ra sự chấn động kịch liệt, lấy một loại giọng điệu không chắc chắn lặp lại chủ đề mới rồi.
- Ngươi... Ngươi xác định huynh đệ của ngươi là Tô Kính Uyên?
Tô Dật đột nhiên thu liễm thần sắc để cho hai người tỉnh táo lại, bầu không khí rét lạnh ngưng kết trong hư không, ánh mắt của ba người ở đây đều hung hăng co rúm!
Đoan Mộc Kình Thiên cùng Thượng Quan Thiên Thần nhìn nhau chăm chú, Thượng Quan Thiên Thần đột nhiên ý thức được bản thân khả năng đã nói sai, nhất thời không dám nhìn về phía Tô Dật, ngượng ngùng nhớ lại, nói.
- Gọi là Tô Kính Uyên, người Man thành, ta quen với hắn ở Hỗn Loạn vực, bởi vì đều lớn lên từ Man thành nên mới quen đã thân. Hai mươi năm trước ta kết bái làm huynh đệ với hắn, hắn muốn dẫn ta về Man thành nhìn thử, chúng ta cũng phát hiện ra sự tồn tại của sư tôn ở trong Man Yêu đại hạp cốc!
Vừa dứt lời, ánh mắt hơi có thâm ý của Đoan Mộc Kình Thiên nhìn Tô Dật, thần sắc dần dần trầm xuống, thấp giọng nói:
- Tô Dật, tiểu tử Kính Uyên rốt cục là gì của ngươi?
Sau khi rốt cục xác định được đáp án, toàn thân Tô Dật căng cứng, cổ họng liên tục lăn lộn.
Qua nửa ngày mới dùng đến giọng nói khàn đặc mà khô khốc hồi đáp.
- Hắn là phụ thân của ta, phụ thân chưa từng gặp mặt!