Chương 2053
Việc gì?
Trong lòng Tô Dật nổi lên nghi hoặc, vì sao Đoan Mộc Kình Thiên không nói thẳng mà muốn cho Thượng Quan Thiên Thần truyền đạt.
Thượng Quan Thiên Thần vò đầu, tỏ vẻ thần bí nói:
- Sư tôn nói, ngươi bây giờ có Thiên Phong Thần Kiếm cùng Thiên Phong kiếm ý, có mối quan hệ cùng Thiên Phong Vũ Các, có trốn cũng trốn không thoát. Bởi vậy, người bảo ta nói manh mối lúc người chạy nạn tìm được ở Thiên Phong di tích nói với ngài, lúc đó người tìm được một chiếc vỏ, mảnh vỡ trên Thiên Phong kiếm ý, cùng Giới Vực Châu.
- Ở nơi nào?
Hai mắt Tô Dật nhất thời kích động, tâm thần trở nên không yên, ánh mắt tinh quang lóe lên, tràn đầy kích động.
Nên biết rằng Thiên Phong Vũ Các là thế lực lớn nhất ở thế giới cổ lão, vạn năm trước đó bị ngũ đại thế gia liên hợp tấn công nên bị diệt, di tích bên trong cùng các loại bảo bối cùng võ kỹ cũng không phải để đùa giỡn.
Huống chi, hắn không có cách nào lĩnh hội Thiên Phong kiếm ý, nói không chừng có thể tìm được chút manh mối gì đó, từ trước đến nay chiến đấu giành thắng lợi, Tô Dật sẽ vô cùng vui mừng.
Ho khan một cái, ánh mắt Thượng Quan Thiên Thần lấp lóe, chỉ về phía Tây Nam, lên tiếng:
- Thương Hải! Sư tôn là phát hiện ở Thương Hải.
Lục lục tam châu nhất hải, trong đó nhất hải chính là Thương Hải, nó cách giữa Thiên Lan Hải vực cũng Hỗn Loạn vực.
Thương Hải quá lớn, trong đó có khá nhiều hòn đảo, có nhóm thế lực Thiên Man, trên đó tán tu khá đông, riêng phần mình chiếm cứ mãnh đất.
- Thương Hải.
Tô Dật khẽ nói, lông mày khinh bạc, thầm nghĩ đến cung chủ phân cung Thương Hải, Lâm Sương Bình.
Thời điểm thi đấu Ngự Thiên Hồn, Lâm Sương Bình luôn mời hắn đi phân cungThương Hải.
- Nên đi, dù sao cũng muốn đi.
Ánh mắt Tô Dật dao động, mắt nhìn hướng Thương Hải, kích động vô cùng.
Khi chuyển hướng cuộc trò chuyện, thần sắc Tô Dật trở nên nghiêm chỉnh, đánh giá Thượng Quan Thiên Thần, ngạc nhiên nói:
- Tuyết Hồng Lâu mới là hậu duệ Thiên Phong Vũ Các, sao khi ở Thánh Sơn không nghe sư tôn nhắc qua?
Thượng Quan Thiên Thần mỉm cười, tỏ vẻ bí mật nói:
- Tuyết Hồng Lâu là chuyển thế của Kim Trấn Thiên Thạch, Thiên Phong Vũ Các năm đó cũng có được Kim Trấn Thiên Thạch, mà so với hắn, Tông chủ ngài cùng Thiên Phong Vũ Các có mối quan hệ sâu hơn một chút, người ta nói, phù sa không chảy ruộng người ngoài.
Nghe vậy, Tô Dật tỏ vẻ đã hiểu gật gật đầu, cười lớn một tiếng, làm bộ lập tức chuẩn bị xuất cung.
Thượng Quan Thiên Thần đứng ở phía sau, nửa ngày không động, muốn nói lại thôi, dường như có chuyện gì, Tô Dật hỏi:
- Còn có chuyện gì sao?
Qua nửa ngày, Thượng Quan Thiên Thần vẫn cố lấy dũng khí, ánh mắt lấp lóe hỏi.
- Tông chủ, ngài về Linh Cổ thôn, có thể nói với họ ta vẫn khỏe mạnh không?
Trong con ngươi Thượng Quan Thiên Thần bén nhọn bắt đầu né tránh, chờ mong Tô Dật lên tiếng.
- Lộp bộp!
Nhất thời, trong lòng Tô Dật bắt đầu có chút buồn rầu, vỗ đầu một cái, thầm mắng mình thế mà quên mất chuyện này.
Linh Cổ thôn bị đồ sát, tất cả mọi người bị ép phải di chuyển, hiện tại ở tạm bên trong Man Yêu rừng rậm, trong lòng Tô Dật có chút buồn rầu, việc này không biết nói cùng hắn thế nào?
Trong lòng nổi nóng, mày Tô Dật nhíu lại, bị Thượng Quan Thiên Thần thu vào trong mắt, một vòng bối rối lướt qua, tiến lên một bước.
Một cỗ không khí không tốt tràn ngập giữa hai người.
Khóe mắt Thượng Quan Thiên Thần co rúm, hít sâu một hơi, lại một lần nữa nói:
- Tông chủ, Linh Cổ thôn, mẹ ta, Hề Vi bọn họ khỏe chứ?
Trầm ngâm một lát, Tô Dật thở dài một hơi, ánh mắt vẫn lẳng lặng nhìn mặt sông, vẫn quyết định nói thẳng.
Sương mù nặng nề, như chứa đựng hết thảy bi ai.
Tô Dật ngóng nhìn phương xa, giọng nói bi ai:
- Linh Cổ thôn đã sớm bị mấy cường giả tiêu diệt, yêu tôn hủy diệt, cửa nát nhà tan, đại trưởng lão cùng thôn trưởng bà bà đều bị hạ độc thủ bi thảm.
Khi nghe nói cửa nát nhà tan, hai mắt Thượng Quan Thiên Thần lập tức đỏ lên, khuôn mặt trắng nhợt như tờ giấy trắng, toàn thân run rẩy không thôi.
Như bị triệt hồi tinh huyết, nam tử vốn anh tuấn, khuôn mặt nhất thời trở nên tiều tụy.
Thất hồn lạc phách, hai mắt vô thần mà nhìn chằm chằm vào mặt đất.
Qua nửa ngày, mới ngước mắt nhìn lên, lấy lại tinh thần, điên cuồng vọt tới trước mặt Tô Dật, nắm lấy cánh tay hắn, tức giận hét to.
- Ai! Là ai giết mẹ ta? Ngài nói cho ta là tên súc sinh nào?
Nói xong, cả người Thượng Quan Thiên Thần như sụp đổ, tức giận như thủy triều mang theo nguyên khí tiết ra, lảo đảo ngã xuống, giống như bị trọng chùy nện xuống mặt đất.
- Phanh phanh!
Bên trong không gian âm thanh bạo liệt hung hãn nện ra, khuôn mặt Thượng Quan Thiên Thần tràn đầy tổn thương, thống khổ vô cùng, tiếng khóc lóc vang vọng đất trời.
- Mẹ! Hài nhi bất hiếu, để người phải bị giết thảm thương như vậy, nhi tử bất hiếu quá!
Không ngừng lắc đầu, hối hận khổ sở bao phủ lên khắp mặt hồ.
Một tiếng thở dài, cảm xúc của Tô Dật cũng thấp xuống, sắc mặt khổ sở, toàn thân cứng ngắc, nhìn Thượng Quan Thiên Thần đang gào thét không ngừng.
Rất nhanh, âm thanh gào thét thay thế bằng tiếng thút thít.
Thượng Quan Thiên Thần mày kiếm mắt sáng, anh tuấn vô cùng đã thay vào là tiều tụy tang thương, máu tươi nhàn nhạt từ khóe miệng Thượng Quan Thiên Thần trượt xuống, tinh hồng khiếp người.
Ho khan mấy cái, Thượng Quan Thiên Thần cực kì khó chịu đứng lên.
Gân xanh tựa như tiểu xà vặn vẹo, làn da vì kích động mà đỏ lên, giọng nói khô khốc, khàn khàn khủng bố.
- Tông chủ, là ai giết mẹ ta?
Thượng Quan Thiên Thần hỏi.
Hơi cau mày, Tô Dật nhếch miệng, nói nhỏ:
- Là Thánh Sơn, còn có mấy cường giả, ta chưa thấy qua, nhớ mang máng là một nam tử trung niên, còn có một lão giả cầm loan đao, ba người này là những cường giả dẫn đầu.
- Thánh Sơn!
Ánh mắt Thượng Quan Thiên Thần hiện ra hàn ý, răng cắn chặt, vô cùng tức giận.
Thở dài một tiếng, Tô Dật đem oán khí trong lòng bài xuất hết ra, ánh mắt óng ánh, hàn khí bức người.
- Cho nên, ngươi biết ta vì sao nhất định muốn huyết tẩy Thánh Sơn rồi đó, dù Thánh Tôn đã cứu ta, thế nhưng cũng thể xóa đi được việc Thánh Phong Thánh Quân làm việc ác!
Ánh mắt Tô Dật rét lạnh.
Miệng Thượng Quan Thiên Thần hé ra, xiết chặt nắm đấm, khớp tay kêu lên răng rắc, cả giận nói:
- Đến Linh Cổ thôn là Thánh Phong hay Thánh Quân?
Ánh mắt Tô Dật lập tức chớp động, tiếc nuối không thôi, nói:
- Là lão Thánh Phong đã đào tẩu, bây giờ hắn bị đứt mất nửa cái chân, không còn đường để đi, nhất định tìm Long gia nương tựa.
Bỗng nhiên trong đầu Tô Dật hiện lên khuôn mắt mấy vị cường giả siêu cấp đáng ghét, trầm giọng nói:
- Thiên Yêu tông chín ngàn năm cứ như vậy bị hủy hoại chỉ trong chốc lát! Phía sau không có chỉ thị của Long gia, là tuyệt đối không có khả năng! Ta tuyệt đối tìm hết hơn hai người kia, bắt đến trước mặt ngươi, chuộc tội cho thôn trưởng bà bà.
Ánh mắt Thượng Quan Thiên Thần vằn lên tia máu, thần sắc vặn vẹo, khí tức thâm thúy vô biên vô hạn, một loại rét lạnh đến đáng sợ xông lên chân mày.
Tô Dật, Thượng Quan Thiên Thần tin tưởng, nếu như không phải gặp gỡ Tô Dật, cho dù ai cũng khó có thể lý giải vì sao Tô Dật lại thù hận như thế.
Biết chân tướng, Thượng Quan Thiên Thần càng thêm khâm phục, cảm tạ Tô Dật, hàn ý lấp lóe, Thượng Quan Thiên Thần nói nhỏ.