Chương 2054
Những người trong tộc còn lại đâu? Ta muốn trở về thăm bọn họ, hiện tại nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, đời này cũng không có tâm nguyện khác, chỉ muốn tự tay giết chết kẻ thù, báo thù cho mẹ, cho người trong tộc ta.
Nghe Thượng Quan Thiên Thần nói, mày Tô Dật càng nhíu chặt, trầm ngâm chốc lát.
Mấy hơi về sau, Tô Dật vỗ vỗ bả vai Thượng Quan Thiên Thần, như trút được gánh nặng nói:
- Thôi được! Rốt cuộc cũng biết vì sao sư tôn để ngươi đến tiễn đưa ta, lần này, ngươi cũng không thể không rời cung.
Ánh mắt nổi lên một vòng xanh xám, ngón trỏ Tô Dật điểm tại mi tâm Thượng Quan Thiên Thần, một vòng tin tức địa vực lần nữa rót vào.
Để phòng ngừa bất trắc, vấn đề linh cổ hậu nhân Thương Lan thành bị Tô Dật dùng Ngự Thiên quyết bên trong bí pháp truyền, ngoại trừ sưu hồn bí thuật, cũng không có tiết lộ điều gì.
Con ngươi hơi khép, sau khi tiếp nhận tin tức, hàn quang trong mắt Thượng Quan Thiên Thần đấu bắn, một cỗ khí tức khiếp người thế như vỡ bờ mà ra.
Nhìn Thượng Quan Thiên Thần không kịp chờ đợi, Tô Dật lấy ra nhật xích nô, tín vật gia truyền, giao cho Thượng Quan Thiên Thần, dặn dò.
- Ngươi mau đi đi, khẳng định bọn hắn rất nhớ ngươi! Ta ước hẹn năm năm cùng Thương Lan thành chủ, bây giờ còn lại thời gian hơn một năm, ngươi vào thành liền cầm vật này đi vào! Bọn hắn là một phần tử Bá Vương Quân đoàn của ta, ngươi phải khiến mấy người Hề Vi nhanh chóng cường đại.
Thượng Quan Thiên Thần nghe tới tên Thượng Quan Hề Vi, ánh mắt lấp lóe tinh quang, chỗ sâu trong đôi mắt bi thương rốt cục tuôn ra một tia hi vọng.
Trước khi đi, Tô Dật dặn đi dặn lại, để Thượng Quan Thiên Thần trực tiếp đến gặp Thường Quan Hề Vi, cố gắng không tạo nên động tác lớn.
Hiện tại Long gia nhìn chằm chằm, trừ Long gia, còn có tên trung niên cầm thương cùng loan đao lão giả đang ở trong bóng tối quan sát.
Nếu như bị phát hiện Thiên Yêu tông còn sót lại, rất có thể chút ánh sáng le lói cuối cùng của thế gian này đều sẽ bị dập tắt.
Ngắm nhìn thân ảnh Thượng Quan Thiên Thần dần dần biến mất bên trong sương sớm mỏng manh, Tô Dật cũng nhìn chuẩn phương hướng, dưới chân nguyên khí tăng vọt, hướng phía ngoài cung mà đi.
Ánh mắt vô cùng kiên định, nhìn cung điện trên núi, Tô Dật thì thầm một tiếng:
- Ta nhất định sẽ trở về, Nhược Hi, Tiểu Mạn, chờ ta.
Một giây sau, bóng dáng Tô Dật biến mất bên trong truyền tống trận pháp, gợn sóng không gian theo gió phiêu lãng.
Phạm Long Thiên Cung, pho tượng họa tòa nhà, tinh mỹ vô cùng.
Thân thể to lớn lơ lửng trên bầu trời, như một Thái Cổ Kim Long kiêu ngạo bay lượn, quan sát giữa thiên địa.
Ngũ đại thế gia, riêng phần mình có phương pháp cách ly đại lục, đều có thể dưới vòm trời rất lớn cách ly ra một thế giới nhỏ.
Thế gia có thể bất cứ lúc nào tiếp xúc với trời rất, lại vĩnh viễn không bị võ giả trong thiên địa phát hiện.
Lúc này, dưới ánh sáng vàng rực rỡ, Thiên Cung long thân như quân hạm, khí vũ hiên ngang, khí thế hùng hồn.
Tương tự như đuôi thân tàu, tại một chỗ sâu trong hư không, đột nhiên vang lên tiếng động xé rách không gian.
- Xoẹt!
Sóng xung kích to lớn khiến binh sĩ Long gia biến sắc, nhanh chóng vọt tới tập hợp ở đuôi thuyền.
- Người nào!
Một vị binh sĩ trưởng vũ trang Kim Qua, tay cầm trường tiên hoàng kim chỉ phía chân trời nơi xa, với một tư thế hiên ngang.
Nếu như tiểu thế giới bị xâm nhập, nhất định là siêu cấp cường giả!
Nhất thời, sau lưng sắp hàng mấy chục tên lính tuần tra Long gia, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, trận địa sẵn sàng, nhắm ngay vết rách trên bầu trời.
Sâu trong hư không, những vết nứt không gian được bao bọc trong ánh sáng bạc lập tức mở rộng ra hai bên, trong hang không gian tối tăm, một bóng người máu me văng ra khỏi hang.
- Ừng ực!
Khe hở khuếch trương co duỗi, một lão giả quần áo rách nát, máu me đầy mặt, trực tiếp từ trên cao ngã xuống, tựa như chim nhỏ gãy cánh.
Binh sĩ trông thấy, vô cùng kinh ngạc, trong nháy mắt liền đánh giá người này đã mất đi ý thức.
Chỉ nghe âm thanh trùng điệp trầm đục lão giả ngã trên mặt đất Thiên Cung kim sắc, mấy đạo huyết châu bay lên, long huy mờ mịt lóe sáng không ngừng.
- Kéo người kia tới.
Binh sĩ quát lớn một tiếng, đại mã kim đao chỉ huy thủ hạ.
- Tránh hết ra!
Binh sĩ trưởng hét lớn một tiếng, Nguyên Tông cảnh lục trọng hùng hậu, cường thế đẩy người ra, nhường ra một đường nhỏ.
Ánh mắt dời xuống, binh sĩ trưởng thần sắc kiêu ngạo nhìn lão giả vết máu đầy mặt, khuôn mặt đột nhiên đại biến.
- Ta muốn gặp Long Thần!
Nói xong, ánh mắt lão giả lại một lần nữa tan rã, phun ra một ngụm máu tươi, hoa mắt ù tai.
Chỉ thấy lão giả nằm trên mặt đất, chân trái hơn phân nữa đã biến mất không thấy gì nữa, ống quần bị xé nát te tua, bay phất phơ.
Huyết vụ tràn ngập, tất cả mọi người đều nhìn sát khí tanh tưởi, sắc mặt các binh sĩ cứng ngắc, thấp giọng nói:
- Long Thần còn chưa trở về, phải làm sao mới ổn đây?
Binh sĩ bên cạnh hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn qua lão giả nằm trên mặt đất lai lịch bất phàm, tu vi càng cao thâm hơn.
Bị trọng thương như thế, khẳng định bị biến cố cực lớn.
- Long Á đội trưởng, người kia là ai?
Binh sĩ mạnh dạn nghiêm túc đặt câu hỏi.
Chỉ thấy binh sĩ trưởng mắt chớp động, thu liễm khí sắc, đỉnh mũ điêu khắc đầu rồng hung hãn chậm rãi dỡ xuống.
Kim quang lấp lánh, một khuôn mặt anh tuấn xuất hiện trước mắt mọi người.
- Ừng ực!
- Thật đẹp!
Nhất thời, ánh mắt mọi người nơi đây đều bị khuôn mặt hoang dã nhưng vô cùng tinh xảo hấp dẫn, bầu không khí nóng bỏng lập tức đốt mắt tất cả nam tử.
- Ngươi hỏi nhiều quá! Chuyện của Long gia ngươi muốn hỏi liền có thể hỏi sao?
Ánh mắt lạnh lẽo của Long Á nhắm lại, điêu luyện hung ác đảo qua.
Rất nhiều binh sĩ Long gia tu vi hơi thấp, nhao nhao tự giác cúi đầu, ánh mắt rung động.
Nhưng cũng có khá nhiễu lão binh to gan chiêm ngưỡng khung cảnh tuyệt đẹp, khó có thể nhìn thấy bên trong những đội hộ vệ.
Vị này được xưng là Long Á đội trưởng, có mái tóc dài gợn sóng vàng dày, trong nháy mắt tháo mũ giáp xuống, tựa như thác nước đảo lưu, mị hoặc tự nhiên.
Dáng người như ma quỷ dẫn lửa, vòng eo có thể so với rắn nước, tay nhỏ nhưng khỏe phối hợp cùng một đôi chân thon dài, quả thực là lợi khí giết người, nhìn nhiều một chút, dễ dàng chảy máu mũi.
Hai con ngươi tinh quang đấu bắn, hiện ra lãnh ý, mũi cao vút, đường nét thanh tú lạnh lùng.
Rất hiển nhiên, Long Á đã quen bị nam nhân vây xem.
- Đều cút hết ra đằng sau cho ta.
Giọng nói Long Á lạnh lùng nhanh chóng truyền ra, đều nhịp lui ra phía sau quanh không trung.
- Hắn thế mà bị người ta làm bị thương đến tình trạng này!
Long Á nhíu mày, thấp giọng thì thầm.
Cúi người xuống, long văn quanh thân màu vàng kim nhàn nhạt tràn ngập thiên địa, cổ trắng như tuyết kim huy bao phủ, Long Á nghiêng đầu, cẩn thận kiểm tra thương thế của lão giả.
- Ta thật may mắn, đệ nhất thiên gia nhập đội Long Bí hộ vệ, liền trông thấy hình dáng Long Á đội trưởng.
- Từ khi Long Thương thiếu gia bị thương ở Thiên Phong trở về, Long Á đội trưởng mỗi ngày đều có mặt, huấn luyện chúng ta càng thêm hà khắc, haizzzz! Khó có được phúc khí như hôm nay.