Chương 2063
Gia hỏa này!
Long Á khẽ cau mày, hết sức điều chỉnh hô hấp trong lòng, cũng theo Tô Dật đi vào Thượng Long thôn.
Sau khi tiến vào thôn làng, Tô Dật nhìn thấy mấy chục toà nhà đá đơn giản, không có điêu khắc tinh mỹ, cũng không có bất kỳ trang trí gì.
Từ bên ngoài nhìn vào, Thượng Long thôn dường như không hợp với bên ngoài, như thời đại sơ khai.
- Ngài trưởng thôn, chúng ta về rồi!
Thiến Thiên cùng Tiểu Lan chạy nhanh, cao giọng hô.
Chỉ thấy bọn người Lỗ Kỳ, Tiểu Lỗi cùng A Ngưu vừa về tới thôn làng, thanh âm nhanh chóng hấp dẫn các gia đình trong thôn, mỗi nhà đèn đuốc liên tiếp sáng lên.
Rất nhanh, thôn dân nghe tiếng từ trong thạch đá đi ra, rất nhiều phụ mẫu vẫn ăn mặc chỉnh tề, giống như chưa từng ngủ.
Vừa ra tới, mắt cha mẹ hài tử lộ ra vẻ kinh ngạc, bao bọc vây quanh các thiếu niên, trên dưới dò xét, nhao nhao hỏi thăm.
- Sao lại trở về nhanh như thế? Thiến Thiến?
Người nói chuyện chính là mẹ Thiến Thiến, ăn mặc mộc mạc, vô cùng thanh tỉnh.
-Tiểu Lỗi, nói cho cha, thế nào rồi?
Có nam tử trung niên thân thể to lớn vịn bả vai Tiểu Lỗi.
- A Ngưu, nói cho cha, là con sao? Là con sao?
Nam tử trung niên dáng người có chút đơn bạc, nhìn như không đủ hơi cũng vô cùng kích động, vội vàng hỏi.
Mấy vị cha mẹ thiếu niên lôi kéo tay con bọn họ, kéo tới một bên, muốn hỏi ra cái gì đó.
Đối mặt với hỏi thăm của cha mẹ, các thiếu niên nhìn nhau đều sa sút tinh thần, lắc đầu, cúi nhìn xuống, không dám nhìn thẳng mọi người.
Khi nhận được kết quả như thế, các cha mẹ đều trầm mặc, than thở, tràn ngập phiền muộn.
Thôn dân còn lại đi ra, trong mắt cũng mang theo lo âu và thất vọng, lo lắng, nghi hoặc cùng chấn kinh, biểu lộ không đồng nhất.
Sau đó một thôn dân đi lên phía trước, nghi ngờ nhìn bộ dáng Lỗ Kỳ uể oải suy sụp, huyết khí không đủ, thấp giọng nói ra.
- Lỗ Kỳ, rốt cục xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ không ai được tuyển chọn sao?
- Đúng vậy! Sao lại trở về nhanh như thế?
- Cái này…
Lỗ Kỳ có chút khó khăn, mắt lộ vẻ xấu hổ, bịt lấy ngực đang đau, không hề trả lời.
Đối mặt với ánh mắt chờ đợi của mọi người, Lỗ Kỳ gãi ót, vô cùng khó xử.
Chợt nghiêng mắt nhìn về phía Tô Dật cùng Long Á đang đi nhanh tới.
Theo ánh mắt Lỗ Kỳ, hai bóng người từ cuộn tròn hình dạng cao nửa người, xuất hiện cực kỳ đột ngột trong bóng đêm.
Vẻ mặt các thôn dân nhanh chóng khẩn trương, rất nhiều người đi theo hai bên trực tiếp cầm vũ khí lên, thấp giọng quát.
- Các ngươi rốt cục làm cái gì? Vì sao lại mang người ngoài vào thôn!
- Lỗ Kỳ, các ngươi đang giở trò quỷ gì, muốn hại chết chúng ta sao?
-Tiểu Lỗi, hai người này là ai?
Tô Dật cùng Long Á dần dần đến gần, ánh mắt mọi người đụng vào nhau, nhanh chóng cảm thấy thôn dân kiêng kị cùng đề phòng, thậm chí còn không dám đối mặt.
- Các ngươi là ai? Thượng Long thôn chúng ta không chào đón các ngươi, đi ra ngoài cho ta!
- Đúng! Ra ngoài! Thượng Long thôn không cần người xa lạ!
Cầm vũ khí trong tay, mấy chục thôn dân nhao nhao cầm lấy nông cụ bình thường, lạnh lẽo tức giận nhìn Tô Dật cùng Long Á, như nhìn thấy đại địch.
- Xem ra bọn họ không chào đón chúng ta!
Tô Dật quay đầu sang, hơi híp mắt, cười khổ nhìn Long Á.
Trong lòng linh hồn nhìn trộm, tu vi những thôn dân này cơ bản đều ở Nguyên Hư cảnh, không kém hơn cảnh giới bây giờ của Tiểu Lỗi cùng A Ngưu là bao.
Chẳng lẽ hạn mức cao nhất của thôn dân nơi này chỉ có thể tới Nguyên Hư cảnh?
Tô Dật đánh giá thôn dân trước mắt, nhất thời cảm thấy cái thôn này càng thêm không hề tầm thường.
- Lỗ Kỳ, xin ngươi cho bọn ta một lời giải thích!
Có một ít thôn dân kích động, tay cầm nông cụ, dao bầu chỉa về phía Tô Dật cùng Long Á.
Thông dân càng thêm run rẩy, từ trên khí tức, sự tồn tại của Tô Dật cùng Long Á thôn dân ở đây không thể ngăn cản.
- Các ngươi hiểu lầm rồi, bọn họ không phải đám người xấu kia!
Lỗ Kỳ cuống quít giải thích.
- Đừng như vậy! Đại bá, mẹ! Dịch Túc ca ca cùng Vưu Á tỷ tỷ đều là người tốt!
Thiến Thiến cùng Tiểu Lan, còn có bọn người Tiểu Lỗi duỗi hai tay ra, tức giận bảo hộ trước người Tô Dật, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, tràn ngập sốt ruột.
- Đúng! Không có bọn họ, lần này chúng ta sẽ không về được! Lỗ đại thúc cũng đã sớm… đã sớm…
A Ngưu khoẻ mạnh kháu khỉnh, quệt mồm lớn tiếng gào thét với các thôn dân.
Tô Dật mỉm cười, trên đường đi, mấy tiểu tử luôn một mực cười cười nói nói kia vẫn không ngừng che chở cho tính mạng Lỗ Kỳ, nhìn thấy vẫn có chút tác dụng.
- Ngươi không nói cái gì sao? Vưu Á?
Tô Dật quay đầu sang, cười nhạt một tiếng.
Long Á cau mày, băng lãnh đánh giá thôn dân, bàn tay bên trong ống tay áo chậm rãi duỗi ra, một vòng kình phong hộ thể, lạnh nhạt nói:
- Bọn họ có thể làm gì?
Tô Dật cười thầm trong lòng, linh thức phát giác Long Á vẫn chưa hoàn toàn đi ra khỏi cấm chế.
Cảm thụ được khí tức phát ra quanh thân Long Á lúc cao lúc thấp, mà nàng vẫn còn giả bộ như không có gì.
- Thôn trưởng tới rồi! Mọi người tránh ra!
Lông mi Tô Dật khẽ nhấc, chỉ thấy mọi người tâm tình kích động tránh ra một đường nhỏ.
Nơi xa có một vị râu tóc trắng như tuyết đang đi tới, thân hình có chút khom, từ bộ dáng có thể đoán chừng là một lão nhân chừng tám chín mươi tuổi.
Hai tay lão giả chắp sau lưng, ánh mắt hơi khép, giống như không thể mở ra, khoác áo ngủ trên người, chậm rãi dạo bước tới.
- Dư lão!
- Dư trưởng thôn!
- Vẫn chưa ngủ sao? Các vị…
Một thanh âm trầm hậu từ đằng xa truyền tới, tiếng cười hiền lành.
Mọi người thấy Dư trưởng thôn tới chợt yên tĩnh trở lại, mang vẻ tôn kính, nhẹ nhàng để vũ khí trong tay xuống, hành lễ với lão nhân.
Dư lão đi lên phía trước, còn khom người hơn so với vừa rồi, áo ngủ trên người run lên, mặt mũi hiền lành, ánh mắt nhìn lướt qua đám hài tử cùng Lỗ Kỳ, đều hoàn hảo không chút tổn hại, lập tức nói với thôn dân.
-Ở xa tới là khách! Trên đường vất vả đưa Lỗ Kỳ cùng bọn nhỏ về tới, các ngươi lại đối phó với người ta thế sao?
Thanh âm nhu hoà nhưng không mất uy nghiêm, thanh âm nguyên khí Nguyên Hư cảnh bát trọng hỗn tạp khuếch tán mà ra, các thôn dân nhất thời ngượng ngùng cúi đầu, nhếch môi.
- Thế nhưng bọn họ là người ngoài!
Có thôn dân vẫn có chút không yên lòng.
Quét mắt khắp nơi, Dư lão đưa tay ra hiệu các thôn dân không nên nói nữa.
Đi lên trước, ánh mắt đục ngầu rơi vào trên người Tô Dật cùng Long Á, khi nhìn thấy cái gùi trên lưng Tô Dật, trong ánh mắt hơi khép phun ra một tia sáng.
- Hai vị khách nhân, Thượng Long thôn từ trước tới nay hoang vu, có nhiều mâu thuẫn với ngoại giới, mong hãy thông cảm!
Tô Dật nhẹ nhàng cười một tiếng, Thượng Long thôn ngăn cách với đời, có chút tương tự với Linh Cổ thôn cùng Phong gia thôn của mình năm đó, bởi vậy cũng không hề bận tâm.
- Biết vậy thì tốt! Cứu người của các ngươi trở về lại nhận phải đãi ngộ như vậy!
Long A hừ lạnh một tiếng, nguyên khí toàn thân như nước chảy mãnh liệt ra ngoài.
- Xoạt!
Kình sóng mênh mông thổi tan sương mù sáng sớm, khiến áo ngủ của trưởng thôn tung bay thật xa, nhất thời mắt thôn dân ở đây lộ vẻ kinh hãi, tóc gáy dựng đứng.