Chương 2062
Nếu nói như vậy, ta cũng rất hoài nghi Man ảnh Hắc Trư là do ngươi dẫn tới, không có lửa thì sao có khói, ai cũng không sợ.
Tô Dật cười lạnh.
- Ngươi nói láo!
Nháy mắt trong con ngươi cô gái tóc vàng hiện lên sát cơ, mặt âm trầm, trừng mắt nhìn Tô Dật.
Đột nhiên xuất hiện Tô Dật, mặt ngoài có thể phát giác, kỳ thật không hề rung động vì năng lượng linh hồn của nàng.
Dạng người này, rốt cục thực lực thế nào không thể biết được.
Trong lòng cô gái dâng trào một luồng sát khí huyết tinh, nói với Lỗ Kỳ sau lưng:
-Ta đưa các ngươi trở về an toàn, nhưng ta phải xử lý sạch người này trước!
Lỗ Kỳ có chút khó khăn nhìn Tô Dật trước mắt, hiện tại không có chủ ý, bờ môi trong nháy mắt tạo thành một đường thẳng.
Hắn cùng bọn nhỏ cũng không muốn ở lại trong trận đại chiến này, kế hoạch ra ngoài lần này chỉ có thể tạm hoãn, trở lại trong thôn rồi tính sau.
- Nếu như nàng xử lý ta, trên đời này sẽ không có người cứu được ngươi!
Ánh mắt Tô Dật lạnh nhạt, nhìn khuôn mặt hồng nhuận có chút dị thường của Lỗ Kỳ.
Lỗ Kỳ tất nhiên cũng rõ, tánh mạng của mình bây giờ là bởi vì đang có Yêu Đan treo trong cơ thể.
Nếu như không được cấp cứu kịp thời vẫn không thể tránh khỏi cái chết, nhất thời sắc mặt càng thêm khó coi, ngượng ngùng nhìn về phía cô gái tóc vàng.
Cô gái tóc vàng đã đồng ý sẽ trị tốt cho hắn, nàng sẽ giết người thanh niên đột nhiên xuất hiện này sao?
- Hừ, ngươi thì có biện pháp gì? Nói năng cuồng ngôn!
Cô gái tóc vàng trào phúng, hai tay khoanh tròn, tỏ vẻ khinh thường.
Nàng là Nguyên Tông cảnh cũng không có cách nào, cho dù là cường giả Nguyên Hoàng cảnh, nàng cũng tin Tô Dật chỉ là kế hoãn binh, giãy dụa mà thôi.
- Đại tỷ tỷ, phiền ngươi mau cứu Lỗ đại thúc đi!
Ánh mắt mấy thiếu niên thiếu nữ cầu xin nhìn qua cô gái tóc vàng.
Trong lòng bọn nhỏ, cho dù không có bất kỳ hy vọng nào, cũng hy vọng hai cường giả trước mắt có thể nhanh chóng cứu hắn.
Nhất thời Tô Dật cười thầm trong lòng, cô gái tóc vàng giữ mệnh của Lỗ Kỳ, đổi được phương pháp trở về thôn, nhưng cũng đồng thời mở ra một cánh cửa thuận tiện cho mình.
- Ta có thể cứu sống Lỗ Kỳ hay không, ta rất rõ ràng, ta vô cùng rõ ràng, ngươi không có cách nào.
Ý tứ Tô Dật rất rõ ràng, hắn biết cô gái tóc vàng không có cách nào, nếu bây giờ tự mình động thủ, cô gái tóc vàng khẳng định sẽ bại lộ ý đồ.
Cô gái tóc vàng bị mấy thiếu niên quấn lấy, sắc mặt chợt hoà hoãn, nhìn hằm hằm Tô Dật, mắt lộ ra sát ý nói.
- Ngươi tốt nhất là có biện pháp, nếu như không cứu sống, ngươi phải chết, cứu sống được, bị ta phát hiện có bất kỳ ý đồ gì, cũng phải chết!
Tô Dật không quan tâm nhún vai, nhanh chóng đi tới bên người Lỗ Kỳ, khí tức cuồn cuộn theo tay vận chuyển dọc theo kinh mạch Lỗ Kỳ, sắc mặt trầm xuống.
- Kinh mạch trong cơ thể dân thôn này vậy mà lại không đối xứng, lại có một phần lớn nơi bị ngăn chặn, thảo nào tu vi đều không cao!
Tô Dật âm thầm nghi ngờ, sau khi kiểm tra chút thương thế của Lỗ Kỳ, mặt ngoài sóng yên gió lặng mỉm cười nói.
- Đi thôi, tinh thần thoải mái, ta có biện pháp.
Vỗ vỗ bả vai Lỗ Kỳ, Tô Dật bật cười lớn.
Nhìn gương mặt chân thành của Tô Dật, ánh mắt Lỗ Kỳ âm thầm nhìn sang cô gái tóc vàng âm lãnh, xấu hổ cười nói:
- Cảm ơn vị huynh đệ! Vậy chúng ta mau tranh thủ quay về thôn!
Lập tức Lỗ Kỳ dẫn đầu đưa đám người trở về thôn.
Có Tô Dật cùng cô gái tóc vàng thủ hộ bên cạnh, trên đường đi không còn Man Yêu Thú nào ngăn cản, đi đường vô cùng thuận lợi.
Mà trên đường đi, cô gái tóc vàng đều theo sau lưng, sắc mặt âm trầm, Tô Dật cố ý thả chậm bước chân tới gần bên người nữ tử, lộ ra một nụ cười rực rỡ.
- Ngươi tên gì?
Đường núi cao ngất uốn lượn gập ghềnh, trong đó bụi cây dày đặc, lá rụng không ngừng rơi xuống, xẹt qua đỉnh đầu.
Cô gái tóc vàng vẫn đi về phía trước, mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, không để ý tới sự tra hỏi của Tô Dật.
- Người chết không cần biết tên ta!
Vội ho một tiếng, Tô Dật đứng ở sau lưng đánh giá thân ảnh mỹ lệ này, lập tức bình thường trở lại.
Đổi lại là hắn, kế hoạch thật tốt bị người khác đánh vỡ sợ rằng sẽ tức phun máu.
Nhất thời Tô Dật không bỏ qua, lại lần nữa đi lên trước, quay đầu sang nói.
- Đừng như vậy, ta tên Dịch Túc, nếu như thật động thủ ta cũng có thể nhớ kỹ tên ngươi! Ngươi chết, ta cũng có thể lập cho ngươi một cái bia!
- Ngươi muốn chết!
Cô gái tóc vàng nhíu mày, hoả khí trong nháy mắt lan tràn quanh không trung, trừng to ánh mắt nhìn Tô Dật.
- Đúng vậy, đại tỷ tỷ, chúng ta vẫn chưa biết tên tỷ! Một lát về thôn, trưởng thôn hỏi tới chúng ta cũng không biết trả lời thế nào!
Các thiếu niên thiếu nữ nhao nhao quay đầu, thật thà nhìn nữ tử vô cùng mỹ lệ này.
Nhếch miệng, cô gái tóc vàng thu liễm khí tức, chán ghét tận xương tuỷ liếc nhìn Tô Dật, lạnh lùng nói:
- Ta tên Vưu Á!
- Vưu Á?
Ánh mắt Tô Dật khẽ suy tư, đưa tay gõ cằm.
Nữ tử này, cho dù mình kích thế nào cũng không động thủ, xem ra là đang tìm thôn của đám người Lỗ Kỳ.
Nàng có mục đích gì?
Theo sau lưng, Tô Dật có một loại dự cảm xấu.
Lập tức, trong ánh mắt Tô Dật hiện lên vẻ lạnh nhạt “Vưu Á này chính là Long Á, cái này cũng khó mà nói. Hắn khẽ suy tính trong lòng, khoé miệng hiện lên một nụ cười nhạt, lại lần nữa đi theo.
Đi theo mọi người, Tô Dật cũng biết những thôn dân này, đều ở sâu trong Vân Sơn, đời đời kiếp kiếp tới bây giờ vẫn chưa đi ra khỏi đại sơn.
Mà ngoại trừ Tiểu Lỗi cùng A Ngưu, những hài tử khác phân biệt gọi là Tiểu Lan, Thiến Thiến cùng Tiểu Bôn.
Đi hơn nửa đường, Lỗ Kỳ đột nhiên quay đầu chỉ vào bên trong thâm sơn, đèn đuốc vụn vặt lẻ tẻ, kích động giới thiệu.
- Đến rồi! Chúng ta tới thôn làng rồi! Hai vị đại nhân, đó chính là thôn làng của chúng ta!
Lúc này sắc trời đã trắng bệch, ngôi sao rải rác nằm ở chân trời, vì khiến người dẫn đường đi không rõ phương hướng.
Đêm nay phát sinh quá nhiều chuyện, các thiếu niên cùng Lỗ Kỳ còn thể còn sống trở lại thôn làng đều hưng phấn không thôi, chạy chậm về phía thôn làng!
-Vưu Á tỷ tỷ, Dịch Túc đại ca, nơi đó chính là Thượng Long thôn của chúng ta!
Tiểu Lan cùng Thiến Thiến nắm chặt tay vô cùng kiêu ngạo.
Đứng trên chỗ cao, Long Á cùng Tô Dật đều nhìn về trong núi cách đó không xa, ở giữa Thượng Long thôn, có vài thôn xóm lẻ tẻ, nhìn tổng cộng cũng khoảng mấy chục gia đình.
Tâm thần nhìn trộm, lông mày Tô Dật dần dần trầm xuống, linh lực trải rộng ra trở lại trong cơ thể, Tô Dật mơ hồ cảm giác giữa thôn xóm có bình chướng hư ảnh Kim Long ngăn cách!
- Thôn này giống như cố ý không muốn bị người khác phát hiện ra khí tức Kim Long!
Nhanh chóng đi lên trước, xuyên qua một bình chướng không gian vô hình, hư ảnh Kim Long lại lần nữa phun trào trong đầu Tô Dật, nhưng rất nhanh liền bị trấn áp xuống.
Âm thầm vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn công, Tô Dật giống như lướt trên sóng, thẳng tiến không lùi, ánh mắt liếc về phía Long Á.
Sắc mặt Long Á hơi có chút trắng bệch, sau khi tiến vào bình phong thứ nhất, nhanh chóng đưa bàn tay giấu trong tay áo, một luồng nguyên khí bồng bột từ quanh thân nổ bắn ra, dao động nhàn nhạt bị Tô Dật cảm nhận được.
- Quả nhiên nơi này có ảnh hưởng tới nàng!
Tô Dật huýt sáo, tốc độ càng lúc càng nhanh, như người bình thường chạy nhanh vào trong thôn.