← Quay lại trang sách

Chương 2066

Tiếng nổ vang vọng, trường tiên đánh thẳng về phía đầu Tô Dật!

- Ầm!

Bàn chân Tô Dật không ngừng đi lại, phía sau như mọc thêm con mắt, thân hình khẽ nghiêng, dễ dàng tránh khỏi mãng roi hoàng kim.

- Đáng giận, ta xem ngươi trốn đi đâu! Tên hái thuốc thối tha!

Long Á tức hổn hển phía sau lưng, không ngừng vung vẩy trường tiên trong tay.

Hư ảnh kim sắc nổ tung tràn ngập quanh thân, bóng rắn đếm không xuể xoay quanh, mở ra miệng máu lớn.

- Ầm ầm!

Cỏ cây nổ tung, mặt đất lan tràn ra từng vết nứt, nhìn thấy mà giật mình, nhưng Tô Dật lại không hề để ý, tiếp tục đi về phía trước.

Có Kim Long hồn cùng Kim Long tinh huyết hộ thể, cho dù Tô Dật không nhìn cũng có thể nháy mắt bắt được quỹ tích hành động của Long Á.

Ngươi tới ta đi, hai bóng người xuyên thẳng qua sơn cốc, bóng roi đầy trời, Long Á vô cùng buồn bực, vì sao Tô Dật lại luôn có thể né tránh đúng lúc như vậy.

Căm tức nhìn Tô Dật nhẹ nhàng như cánh bướm bay lượn, cước bộ huyền ảo hay thay đổi, Long Á hoàn toàn trải ra thực lực Nguyên Tông cảnh lục trọng.

Đột nhiên cự ly giữa Long Á cùng Tô Dật kéo càng ngày càng gần, lúc này hai người đã đi tới phía trên một khe cốc.

- Phần phật!

Dưới khe nước chảy xiết, khe rừng cỏ hoa, ở giữa sơn thuỷ uốn lượn cuồn cuộn mơ hồ ẩn chứa một luồng khí tức cường giả.

Khí tức phong cách cổ xưa mà dày đặc giấu ở bên trong hơi nước ẩm ướt, Tô Dật quan sát từ đằng xa, cước bộ cũng dừng lại.

Lệnh bài Kim Long giấu trong ngực lấp loé quang mang, Tô Dật nhìn chăm chú, bốn phía tràn ngập hoa cỏ, trình độ tươi tốt vượt xa những thứ trước đây đã gặp.

Dưới ánh mắt, suy nghĩ rơi vào ngọc châu văng tung toé trong khe nước, lại bị một bóng roi đánh nát.

Nhất thời thân hình Tô Dật như ảo ảnh tránh ra, lạnh lùng xoay đầu lại, hổ khu chấn động, một khí tức cuồn cuộn mênh mông dâng lên, tức giận nói.

- Ngươi có thôi đi không! Thật là một nữ nhân ồn ào!

Chưa từng bị người khác nói như thế, Long Á nhất thời lửa giận ngút trời, ánh mắt sắc bén nói:

- Dịch Túc! Vừa rồi ngươi và trưởng thôn nói cái gì?

- Muốn biết thì đi hỏi trưởng thôn, tâm không đủ hung ác, không muốn giết bọn họ cũng đừng mong moi ra được gì từ chỗ ta.

Tô Dật nhún vai, như một con sư thú sắp bộc phát, đồng quang hung ác.

Long Á nhất thời khẽ giật mình, một cảm giác nhục nhã khi bị người khác nhìn thấu xuất hiện, xúc động dữ dội nói:

- Ngươi rốt cục đang tìm cái gì?

Tô Dật cười lạnh một tiếng, chuyện tới bây giờ chứng minh suy đoán của mình hoàn toàn chính xác.

Mục đích Long Á tìm tới Thượng Long thôn cũng là đang tìm Thần Thủ Hồ.

Không muốn hỏi trưởng thôn ở trước mặt Tô Dật là vì sợ bại lộ, mà không muốn giết người cũng làm cho thân phận của nàng càng thêm kỳ quái.

Tô Dật vẫn không thể xác định nàng rốt cục có phải người Long gia hay không.

Lập tức Tô Dật nhún vai, thân ảnh như điện, hoá thành chuỗi tàn ảnh liên tiếp, đi về phía trước mấy bước, nhẹ nhàng nói câu tiếp theo:

- Ngươi tìm gì thì ta tìm cái đó! Còn nữa! Yên tĩnh một chút cho ta! Đừng ở đây làm phiền như chim sẻ!

Long Á cau mày, một luồn sát ý ngấm ngầm càng ngày càng dày đặc, tay phải nắm chặt trường tiên càng lúc càng trắng bệch, lại biết lúc này không thể quấy rầy Tô Dật.

Trong lòng nàng thuỷ chung có một cảm giác, nam nhân trước mắt có thể mang nàng đi tìm thứ nàng muốn.

Qua gần nửa hơi thở, hai người vẫn giằng co không xong, mà Tô Dật lại tìm ra được một kế hoạch.

Sau cùng Long Á không tiếp tục dây dưa, chân thon dài đạp bước theo sát phía sau.

Tô Dật đi một bước nhìn hai bước, cẩn thận tìm kiếm trên mặt đất, dựa theo chỉ dẫn của trưởng thôn, Thượng Long thôn, dưới Long khe, Tô Dật vẫn luôn đi tới bên mép nước.

Ánh mắt liếc qua Long Á phía sau, đối với việc nàng không thể làm gì mình, trong lòng khẽ cười một tiếng, tiếp tục đi tới trước.

- Hắc Trư là ngươi dẫn tới, ngươi vì sao còn muốn cứu Lỗ Kỳ?

Tô Dật ngồi xuống ngửi thảo dược trong tay.

Ánh mắt Long Á khẽ động, hất ra tuyết dính trên sợi tóc vàng rực, ánh mắt lạnh như băng bắn ra, lạnh nhạt nói:

- Quả nhiên ngươi vẫn luôn biết, vì sao lúc đó ngươi không nói?

Tô Dật thấp giọng cười một tiếng, đứng dậy, vỗ tay tiếp tục đi về trước, lạnh nhạt nói:

- Lúc ấy là địch hay bạn cũng không biết, ta không cần thiết phải ra mặt cho Thượng Long thôn.

Ngừng lại một chút, sắc mặt Tô Dật lạnh nhạt như nước, trầm giọng nói:

- Mặc kệ ngươi có mục đích gì, chỉ cần không làm tổn hại Thượng Long thôn, ta sẽ không dồn ngươi vào chỗ chết!

- Ngươi đang uy hiếp ta?

Long Á dường như nghe được trò cười rất vui, nếu không phải Tô Dật biết rõ đường đi tìm Thần Thủ Hộ, nàng đã sớm đập chết hắn.

Tô Dật lắc đầu, bên trong ánh mắt chợt loé lên sát ý chưa từng có, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt xanh của Long Á, nói:

- Không phải uy hiếp mà là thông báo cho ngươi!

Chỉ một thoáng, Long Á như cảm thấy một loại cường giả buông xuống, khí thế của nàng thấp một đoạn, thanh âm trở nên mềm yếu hơn.

- Được! Ta vốn không muốn thương tổn tới Thượng Long thôn, nhưng nếu ngươi tìm được vật kia, muốn đoạt của ta, ngươi sẽ phải chết!

Tô Dật nhún vai, khoé miệng dần dần hiện lên nụ cười:

- Ngươi là nữ nhân đầu tiên muốn giật đồ từ trong tay của ta!

- Ầm!

Long Á lại quất ra một roi, lúc này Tô Dật không hề né tránh, nghiêm sắc mặt, xoay người lại, như biến thành người khác.

Trên khuôn mặt hai lăm hai sáu tuổi bình thường của Tô Dật, một đôi mắt óng ánh thâm thuý như thần đầm gắt gao nhìn chằm chằm Long Á.

Nhất thời Long Á lại lần nữa cảm thấy nam nhân trước mắt vô cùng cường đại, khí chất siêu nhiên.

Khuôn mặt không tính xuất chúng mờ ảo mang theo một loại bá khí bao trùm trời sinh, thậm chí Long Á còn cảm thấy trên người Tô Dật có bá khí cuồng mãnh chỉ có gia gia cùng Long Thần mới có.

Nhìn Tô Dật tuỳ tiện nắm chặt roi da của mình, bàn tay hắn vạch thành một vòng tròn, dần dần từng chút một thu hồi cây roi, từng bước đi về phía Long Á.

Đột nhiên cả người Long Á như bị năng lượng linh hồn Tô Dật phong tỏa hoàn toàn.

- Năng lượng linh hồn thật mạnh!

Long Á thấp giọng kinh hãi, Nguyên Tông cảnh mà lại bị năng lượng linh hồn Nguyên Hoàng cảnh phong toả hành động?

Cái này sao có thể? Trong đầu Long Á hiện ra mấy trăm suy nghĩ, phía sau nhanh chóng phát lạnh.

Tròng mắt Long Á đột nhiên co lại, nam tử dần dần phóng đại trong con mắt, mang theo khí tức đặc biệt quanh quẩn trước người, Long Á nổi giận quát lớn.

- Ngươi muốn làm gì?

- Hả?

Lời còn chưa dứt, bờ môi Long Á liền bị bàn tay Tô Dật che lại, Long Á nhíu mày, lạnh lùng nhìn nam tử trước mắt.

Quanh thân Tô Dật bộc phát ra khí tức cuồn cuộn giống như vượt qua thiên địa mà tới, toàn bộ rót vào trên người Long Á.

Nhất thời thân thể Long Á cứng ngắc, sau khi bị Tô Dật mang theo núp ở sau một cây đại thụ, dưới bóng cây, tư thế hai người có chút mập mờ.

- Xuỵt!

Tô Dật gắt gao đè Long Á trên cây đại thụ, tránh ánh sáng, khí tức hai người nhanh chóng dung hợp, khuôn mặt Long Á vừa thẹn vừa giận, chỉ nghe Tô Dật dùng nguyên khí truyền âm nói.

- Im miệng! Phía trên có người, điều này ngươi không phát hiện được sao?

Theo ánh mắt Tô Dật, Long Á chợt thấy trên đỉnh đầu có hai thân ảnh khí tức cực kỳ hung hãn chậm chạp thổi qua, nếu như không chú ý còn tưởng rằng là hai con chim lớn.