Chương 2069
Long Á bực bội bất an nhìn thôn dân bất lực, trong lòng vô cùng hi vọng Dịch Túc nhanh chóng trở về.
Cho dù trở về mà không mang theo bí mật của Thần Thủ Hộ, Long Á cũng cảm thấy tốt hơn.
Mái tóc dài vàng óng phiêu dật vô cùng mị hoặc, vòng eo thon thả vô cùng hấp dẫn đối với người khác phái, Long Á đi dạo bước trong phòng, tay trái nắm chặt tay phải.
Ái nấy đều thấy được, Long Á luôn luôn tỉnh táo ngạo nghễ đã trở nên nóng nảy, hấp tấp, bỗng nhiên nghe được một tiếng hô to ngạc nhiên ở bển ngoài.
- Trở về rồi! Về đến rồi!
Bên ngoài sân, thanh âm Dư lão khiếp sợ truyền vào trong phòng, rống to:
-Sao ngươi lại trở về?
- Là Dịch Túc sao? Dịch Túc trở về rồi sao?
Long Á mở môi mềm, hai con ngươi mở to kinh ngạc.
Trong phòng Lỗ Kỳ, tất cả mọi người đều đứng dậy, Long Á lại mở to mắt, cuống quít nhìn về phía ngoài cửa.
- Trở về rồi hả?
Long Á theo tiếng nhìn lại, lúc này một thanh âm trầm đục nặng nề từ ngoài cửa truyền tới.
- Ầm!
Long Á còn chưa đi tới cửa liền trông thấy một bóng người màu xanh lam như cơn gió xông vào trong phòng, bước chân nàng lập tức ngừng lại một chút.
- Cha!
Thiếu niên vịn ở bên người Lỗ Kỳ, có chút kích động lay thân thể cứng ngắc của hắn, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, vô cùng đau xót.
Trong lúc đó, sau khi thấy rõ bóng người, trong lòng Long Á chợt trầm xuống, hai tay vòng quanh, tuỳ ý dựa vào lan can, nặng nề thở dài.
Đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn trên người vừa vào tới, dáng dấp người vào vịn bên cạnh giường cũng chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi.
Cũng không lớn hơn so với đám người Tiểu Lỗi là bao, nhưng tu vi lại đột phát tới cảnh giới Nguyên Hư cảnh tứ trọng.
Nghe người tới gọi Lỗ Kỳ là cha, lông mày nhíu lại, nhưng cũng bởi vì mình không cứu được Lỗ Kỳ, Long Á cảm thấy có lỗi với bóng lưng nhỏ tuổi này, lẩm bẩm.
- Hoá ra là con trai Lỗ Kỳ, hắn không ở trong thôn sao? Vì sao lại trở về từ bên ngoài?
Qua nữa ngày, Long Á vẫn lựa chọn quay đầu đi, đi ra cửa không muốn nghe những lời sinh ly tử biệt này.
Thôn xóm thuần phác đơn giản này đã không chịu được gió táp mưa sa, cho dù một thôn dân biến mất cũng là tổn thất huyết mạch.
Dựa vào cửa sổ bên ngoài phòng ốc, ngón tay Long Á nhẹ nhàng nắm chặt đùi, mím chặt môi, thấp giọng than thở, trong mắt suy tư gì đó.
Lúc này ánh mắt Long Á càng thêm sốt ruột khó chịu, bóng lưng màu xanh vẫn chưa xuất hiện ở cửa thôn, Long Á nghiến chặt hàm răng, môi mềm khẽ mím lại.
- Tiểu Xán ca, ngươi về rồi!
- Xán ca, rốt cục ngươi đã về rồi!
Trong phòng, Thiến Thiến cùng Tiểu Lan và bọn người Tiểu Lỗi nhìn thấy người thiếu niên bước vào, nhất thời mặt đầy nước mắt, thương tâm không ngừng, theo ánh mắt Lỗ Xán nhìn chằm chằm Lỗ Kỳ.
- Cha, Xán nhi về rồi, người mở to mắt nhìn con đi!
Bên trong phòng, tiếng khóc thút thít của Lỗ Xán cùng đám trẻ con trong nháy mắt lây nhiễm thôn dân xung quanh.
Một số thôn dân ở gần không hẹn mà cùng bỏ binh khí thao luyện trong tay xuống, thở dài thở ngắn, mắt lộ vẻ thương cảm.
Được hai thôn dân nâng đỡ, Dư lão chậm chạp chống quải trượng tới gần, đứng ở trước cửa, cũng lắc đầu bất đắc dĩ, khuôn mặt tràn ngập tiếc nuối.
- Tiểu Xán, ngươi không nên trở về, ngươi là hi vọng của toàn thôn!
- Hi vọng?
Đứng ở một bên, ánh mắt Long Á ngẩn ra, chần chừ nửa ngày, rốt cục cũng không hỏi.
- Trưởng thôn, ta không nên trở về sao? Nguy nan trước mắt của Thượng Long thôn lại bảo ta ngồi nhìn mặc kệ sao?
Mặt Lỗ Xán âm trầm, đau lòng rời khỏi nhà đá, thấp giọng nói.
Trong nháy mắt khuôn mặt Dư lão nghiêm túc lại, đỏ lên, giáo huấn quát lớn:
- Thượng Long thôn tạo điều kiện cho ngươi ra ngoài là để ngươi giữ lại huyết mạch duy nhất này! Từ khi ngươi tiếp nhận sự chỉ dẫn của Thần Thủ Hộ, mạng của ngươi đã không thuộc về chính ngươi, cũng không thuộc về cha ngươi, mà thuộc về toàn bộ Thượng Long thôn!
Lỗ Xán nhất thời bước ra khỏi ngưỡng cửa, một chút bướng bỉnh xông lên trên đầu, mỉm môi thở dài:
- Ta không trở lại, ngay cả nhìn mặt cha lần cuối cũng không thể! Ngài trưởng thôn, ta không làm được!
Nói xong, trên khuôn mặt kiên nghị, u ám của Lỗ xán tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
Thương tâm gần chết, không ngừng lắc đầu, hai con ngươi nhắm chặt đã sớm khóc không thành tiếng.
Mọi người đều trầm mặc, bờ môi mím thành một đường thẳng, bầu không khí chua xót bao trùm toàn bộ Thượng Long thôn.
Hôm nay Thượng Long thôn không thể tránh được đại kiếp nạn.
Lỗ Kỳ sắp chết đi bi thương các thôn dân đè ép đã lâu trong nội tâm bùng nổ.
Rất nhiều thôn dân che mặt thút thít, lệ rơi lã chã, không dám nhìn về phía Lỗ Kỳ.
Qua nửa ngày, Dư lão cũng chỉ có thể thẳng sống lưng hỏi Lỗ Xán:
- Tiểu Xán, làm sao ngươi biết được tình huống của Thượng Long thôn?
Trong nháy mắt Lỗ Xán như bừng tỉnh, lau sạch nước mau, trong mắt sáng hiện ra một tia lãnh ý nói:
- Ngài thôn trưởng, người Long gia đến Vô Lượng môn!
- Vô Lượng môn!
Ánh mắt Long Á trong nháy mắt nhăn lại, một luồng dự cảm cực kỳ không tốt xông lên đầu.
Nghe được Long gia đã đến Vô Lượng môn, khuôn mặt Dư lão bỗng nhiên đại biến, nói:
- Cái gì?
Bờ môi run rẩy không thể tin, thân hình run rẩy được Long Á đỡ lấy.
Lúc này Lỗ Xán mới chú ý tới sự tồn tại của Long Á, nghiêm túc nói:
- Ngài thôn trưởng, vị này là?
Dư lão thất thần, vẫn còn đắm chìm trong khiếp sợ vừa rồi, nhìn Long Á, giới thiệu với Lỗ Xán, cảm kích nói:
- Vị này là Vưu Á cô nương đã cứu cha ngươi trở về! Là nàng cứu cha ngươi cùng bọn nhỏ từ trong miệng Man ảnh Hắc Trư. Đúng rồi, còn có một vị ân nhân Dịch Túc nữa, hắn ra ngoài tìm thần dược cho cha ngươi, một lát sẽ quay về!
Ánh mắt hơi khép, Lỗ Xán kéo Dư lão từ trong tay Vưu Á ra.
Nhất thời thực lực Nguyên Hư cảnh bạo phát ra, chấn động khiến áo bào Dư lão rung chuyển, nháy mắt Dư lão thất thanh nói:
- Tiểu Xán, ngươi muốn làm gì?
Long Á cũng thay đổi sắc mặt, ánh mắt lạnh lùng đột nhiên co lại, khuôn mặt quyến rũ động lòng người ngẩng lên đánh giá huyết mạch Kim Long Vô Lượng môn này.
- Là ngươi cứu cha ta?
Lỗ Xán không hề khách khí, ngược lại vô cùng kiêng kỵ nhìn chằm chằm Long Á.
Long Á vừa bực mình vừa buồn cười, lần trước gặp phải Dịch Túc không tính, bây giờ lại gặp một Lỗ Xán, đều là người không sợ cường giả.
- Không sai? Ngươi có chuyện gì sao?
Long Á nhíu mày, thấp giọng hỏi.
Khoé miệng Lỗ Xán hơi nhếch lên, nháy mắt trong tay xuất hiện một trường kiếm màu xanh lam.
Âm thanh xé gió, tia sáng lạnh lẽo vạch phá không khí, chỉ thẳng lên chóp mũi rất cao của Long Á.
-Thực lực của ngươi ta không thể dò ra, nhưng ta biết ngươi tuyệt đối không hảo tâm cứu cha của ta!
Thanh âm Lỗ Xán lạnh lùng, một loại khí tức bức người tràn ra.
- Tiểu Xán, sao ngươi lại nói như thế?
Dư lão thất kinh, trên khuôn mặt cao tuổi mang chút kinh ngạc.
Đối mặt với uy hiếp của Lỗ Xán, Long Á lại không hề hoảng hốt, không hề tỏ ra áp lực, vô cùng hứng thú nhìn thiếu niên trước mắt.
- Tiểu Xán, có phải ngươi tính sai rồi không! Vưu Á tiểu thư là ân nhân của Thượng Long cung chúng ta! Nàng vì cứu cha ngươi mà bận tíu tít, sao có thể có lỗi!
Dư lão gầm nhẹ nói.