Chương 2068
Đây là! Khí tức Ngũ Trảo Kim Long đại nhân.
Thanh âm chấn kinh từ xa tới gần, một lão giả gầy còm từ sâu trong thung lũng nhanh chóng lao tới.
Tốc độ lão giả như điện, hai con ngươi hiện lên kim văn, tu vi cấp độ khiến người ta có một loại cảm giác cường giả tuyệt đối, nhưng lại mười phần yếu ớt.
Tô Dật dần dần thu liễm khí tức Kim Long, ánh mắt rơi vào trên người lão giả.
Hốc mắc lõm, xương gò má rất cao, thân thể khẳng khiu phảng phất như gậy trúc phơi khô, sắc mặt ngoại trừ bởi vì Long Uy mà còn lộ ra chút sinh cơ, những bộ phận còn lại chẳng khác nào củi khô.
Run run rẩy rây, thất kinh, lão giả vừa nhìn thấy Thần Long lệnh bài trong tay Tô Dật, không tự chủ quỳ xuống lạy, kích động không thôi, luôn miệng nói.
- Tại hạ là người truyền thừa Kim Long thứ sáu, Trọng Vân Khang, bái kiến thống lĩnh đại nhân.
Thần Long lệnh bài trong tay run lên, sinh động như thật, Tô Dật liền thu hồi.
Ha ha, người này lại biết hắn là Thần Long thống lĩnh chứ không phải Thần Long sứ giả, lúc này nhẹ gật đầu.
Nói như vậy, người trước mắt là thứ sáu, như vậy Thượng Quan Thiên Thần hẳn là thứ bảy, Hàn Vũ Long là đời thứ tám.
Còn hắn người truyền thừa cuối cùng của Ngũ Trảo Kim Long.
- Ngươi bao nhiêu tuổi?
Tô Dật gật đầu, nhìn Trọng Vân Khang vô cùng cao tuổi, đường vân nếp uốn cực kỳ khắc sâu, hơi nghi hoặc một chút.
Trọng Vân Khang được Tô Dật nâng đỡ đứng dậy, lắc đầu thở dài, nghiêm túc nói:
- Tại hạ đã gần hai trăm sáu mươi tuổi, thế nhưng đã ngây người ở trong Kim Thạch phúc địa này ròng rã một trăm sáu mươi năm.
Ánh mắt Tô Dật rung động, đưa tay khoác lên bờ vai Trọng Vân Khang, có thể cảm giác được tu vi võ đạo của ông ta đang không ngừng suy yếu.
Kinh mạch xương cốt toàn thân, còn có huyết nhục đều đánh mất sinh cơ với tốc độ nhanh chóng, cộng thêm vừa rồi Trọng Vân Khang vận chuyển nguyên khí cuồn cuộn, cũng làm thể chất bắt đầu nhanh chóng hư hao.
- Tại sao chỉ có tu vi Nguyên Vực cảnh nhất trọng?
Tô Dật nhíu mày, hai trăm sáu mươi tuổi, đã đột phá cực hạn nhân loại.
Những thiên tài nhân loại cực hạn như Thánh Phong, Thánh Quân, Đoan Mộc Kình Thiên, vào thời điểm trăm tuổi đều có thể tới Nguyên Vực cảnh đỉnh phong, thậm chí là bán bộ Nguyên Thiên, trở thành một nền tuyệt đối của tông môn.
Mà lão giả trước mắt là truyền thừa huyết mạch Kim Long, vậy mà chỉ là Nguyên Vực cảnh nhất trọng.
Cước bộ dao động, Trọng Vân Khang được Tô Dật đặt trên một tảng đá bằng phẳng.
Ánh mắt đục ngầu nhìn cỏ cây xanh um tươi tốt trước mắt, đồng ruộng đan dược vàng rực trước mắt, Trọng Vân Khang than khổ nói:
- Nếu không có huyết mạch Kim long cùng mấy thảo dược Long tộc này, ta đã sớm không còn tồn tại ở Thiên Man đại lục này nữa.
Trong lòng Tô Dật nhanh chóng trầm xuống, hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói:
- Những xương trắng bên ngoài kia cũng là người của Long gia?
Trọng Vân Khang nhẹ gật đầu, lo sợ không yên nói:
- Tám đời Kim Long, ngoại trừ Long gia, trên đời không còn dòng máu nào ở các thế hệ thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm – Thượng Long thôn huyết mạch của ta lại bị Long gia phát hiện!
Trong mắt tràn ngập chua xót cùng thống khổ, Trọng Vân Khang nói với Tô Dật.
Vì trốn tránh Long gia tru sát, một trăm năm trước Trọng Vân Khang mang theo thôn dân Thượng Long thôn không ngừng di chuyển, mỗi khi tới một chỗ liền sinh sống một thời gian.
Mà sau một lần truy sát mãnh liệt, Thượng Long thôn không thể không tiếp tục di chuyển, đi vào vùng núi cao Vân Châu.
Chính là ở chỗ này, Trọng Vân Khang quyết định không di chuyển nữa, thiết trí hạn chế Kim Long ở Thượng Long tôn, dùng uy năng Kim Long đảo ngược kinh mạch thôn dân, không có chút khí tức Kim Long nào.
Tình nguyện để thôn dân Thượng Long thôn không được tập võ, cũng không nguyên ý để bọn họ lang bạt khắp nơi, chịu sự uy hiếp tính mạng.
Về sau, một thân một mình dẫn cường giả Phạm Long Thiên cung tới nơi này, dùng sinh mệnh cực hạn trả cái giá lớn, diệt sạch toàn bộ.
Từ đó thể chất của hắn càng ngày càng tệ, vốn thực lực bán bộ Nguyên Thiên cũng dần dần thoái hoá trong một trăm sáu mươi năm.
Ánh mắt Tô Dật ngưng trọng, đánh giá lão nhân sắp sụp đổ trước mắt này.
Nếu tu vi cảnh giới lui tới Nguyên Tông cảnh, Tô Dật hiểu rõ trong lòng, thời gian cho Trọng Vân Khang không còn nhiều lắm.
- Không ngờ, thần bảo hộ trong lòng họ lại chính là tổ tiên của họ!
Thổn thức không thôi, Tô Dật nhìn Trọng Vân Khang đang dần mất đi sinh cơ, tròng mắt chuyển động.
- Trước mắt Thượng Long thôn ngàn cân treo sợi tóc, Lỗ Kỳ hôm qua dẫn người tới tìm ngươi, ngươi chính vì nguyên nhân này mới không muốn gặp sao?
Trọng Vân Khang nhẹ gật đầu, bàn tay khô khan đập vào trên đùi, khổ sở nói:
- Trước đó hài tử Lỗ Kỳ đã qua nơi này, ta dạy hắn, thế nhưng ta dạy được một đứa trẻ, lại không dạy được cho tất cả đứa trẻ. Những năm này, ta đã tâm lực tiều tuỵ vì thủ hộ Thượng Long cung! Bây giờ ta thật sự không còn năng lực nữa.
Nói xong nước mắt đầy mặt, Tô Dật hiểu rất rõ cái cảm giác không thể bảo vệ được mình thương yêu.
Nhẹ nhàng mở rộng bước chân, ưỡn ngực, đánh giá thảo dược tươi tốt thanh thuý khắp sơn cốc, Tô Dật bật cười lớn.
- Thôi được rồi! Vậy dùng dược ngươi tự tay trồng tới cứu tính mạng ngươi! Thượng Long thôn, ngươi tới thủ hộ!
- Cái gì?
Khuôn mặt ngầm phát khổ bỗng nhiên ngẩng lên, trong bóng tối, Trọng Vân Khang dường như trông thấy một thần huy bên trong thiếu niên nhẹ bước về phía hắn, nhất thời toàn bộ lông tơ phía sau dựng thẳng lên.
Hắn nghe được lời nói hùng hồn hơn hai trăm năm chưa từng nghe thấy qua.
Thượng Long thôn.
Long Á trở lại trong thôn vẫn tức giận như trước, nhưng lại tình nguyện giúp đỡ Dư lão một lần nữa bố trí cấm chế Kim Long.
Khi biết đã có cường giả vừa đi tìm kiếm ở phía ngoài, tất cả thôn dân đều lâm vào khủng hoảng.
Toàn thôn tiến vào tình trạng báo động chuẩn bị chiến đấu, sau khi Dư lão mang theo Long Á tới xem Lỗ Kỳ liền vội vàng ra ngoài bố trí chuẩn bị chiến đấu.
Một đám trẻ con đều co quắp trong nhà Lỗ Kỳ, từng đứa tình cảnh bi thảm, mắt bộ ra tuyệt vọng.
Lỗ Kỳ nằm trên giường không ngừng chảy ra dòng máu đỏ bầm, toàn bộ khớp xương đều tím tái, bộ dạng nguy kịch.
Thiến Thiến cùng với đám hài tử Tiểu Lan đang đứng ở mép giường, xoay người lại, nước mắt nước mũi ròng ròng hỏi Long Á.
- Vưu Á tỷ tỷ, đại ca ca còn chưa trở lại sao?
Thiến Thiến quệt mũi, khóc tới hai mắt sưng đỏ.
Vạch đầu ngón tay tính toán, thời gian còn thừa lại không tới hai canh giờ so với khoảng cách sáu giờ Long Á nói.
Long Á cũng đang vô cùng lo lắng, bản thân không biết đáp trả bọn nhỏ như thế nào.
Sau khi trở về, Long Á từng nói bóng gió tra xét Dư lão.
Nơi lúc đó Tô Dật nhảy xuống cũng là nơi bọn Lỗ Kỳ tìm kiếm, nên chắc không hề sai.
Đứng ở cạnh giường, ánh mắt không ngừng nhìn chung quanh Thượng Long thôn, thấp giọng nói nhỏ:
- Dịch Túc chết tiệt vẫn chưa trở lại! Đã nói với ngươi là sáu canh giờ rồi! Còn dám bất cẩn như thế!
Bỗng nhiên khẽ động, Long Á nện quyền phía trên song cửa sổ, hai con ngươi tràn ngập hoả diễm, có chút nghĩ mà sợ, cả kinh nói.
- Không phải đụng hai lão gia hoả rồi chứ?
Nói xong trong lòng Long Á có chút lo sợ, mím chặt môi, không dám nói thêm nữa.
Nghĩ lại, đan dược Dịch Túc cho nàng đều thần kỳ như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng bị bắt lại!
- Sẽ không, sẽ không!
Long Á luồn ngón tay vào bên trong mái tóc dài vàng rực gợn sóng của nàng, mạnh mẽ hất tung.