Chương 2071
Trong nháy mắt, tất cả mọi người vô ý thức lau khóe mắt ướt át, bọn họ vui mừng nhẹ nhõm.
- Tốt! Tốt! Tốt lắm!
Rốt cuộc Dư lão cũng kích động la lên, quải trượng đảo trên mặt đất.
Dư lão nở nụ cười nhu hòa nhìn người thanh niên trước mắt, hắn không kìm chế được mắt đỏ lừ.
Thôn dân nơi này hưng phấn không thôi, kích động hô to, còn có một vài người không nói nên lời, nước mắt lưng tròng.
- Khoan đã.
Một tiếng kêu chói tai phát ra từ cổ họng Lỗ Xán, Dịch Túc trở về, cũng có nghĩa là cha có thể cứu.
Dù vậy, Lỗ Xán vẫn đè nén hưng phấn, giấu sâu trong đôi mắt càng nhiều hơn chính sự kiêng kị cùng lo nghĩ.
Long Á hừ nhẹ một tiếng, khoanh hai tay lại, ánh mắt dừng trên người Lỗ Xán đang vô cùng cảnh giác, thấp giọng nói:
- Dịch Túc, người ta không cảm kích đâu.
Tô Dật có chút giật mình, lập tức mặt giãn ra nhìn thanh niên trước mắt.
Trong lòng hiểu rõ, Lỗ Xán vừa về đến, Vô Lượng môn cũng sẽ nhanh chóng biết rõ tình huống nơi này.
- Ngươi chính là Lỗ Xán?
Tô Dật tiến sát lại, bàn tay thân mật lôi kéo mấy đứa nhỏ.
- Không sai, đúng là ta, Lỗ Kỳ là cha ta, bọn họ nói ngươi có thể trị hết cho cha ta?
Tô Dật ngẩng đầu nhìn lên trời, tính toán thời gian còn thừa lại một canh giờ, yếu ớt nói:
- Bảy phần.
- Cái gì bảy phần?
Lỗ Xán nghi vấn hỏi, gương mặt non nớt vô cùng nghi hoặc.
- Sáu phần.
Tô Dật nhìn ánh mắt lạnh thấu xương của Lỗ Xán, như trường kiếm lóe lên trong đêm tối, lạnh lùng nói:
- Ngươi càng kéo dài thời gian thì cha ngươi càng nguy hiểm.
Tiếng nói vừa dứt, thôn dân nơi này nhất thời chau mày, chỉ nghe Lỗ Xán cắn răng nói:
- Thần dược ngươi mang về ta muốn kiểm tra! Không có nguy hại, lập tức để ngươi đi vào!
- Tiểu Xán ngươi đừng quá phận!
Dư lão cùng thôn dân có chút khó chịu, Tô Dật vì Lỗ Kỳ, vì Thượng Long thôn đã khổ cực đi tìm thuốc, còn bị chất vấn như vậy.
Đây là một loại vũ nhục đối với ân nhân.
Tô Dật lắc đầu, cười khổ, thiếu niên trước mặt này có chút bướng bỉnh, cũng có chút giống Mặc Tử.
- Long Trản Linh Quả, ngươi cũng biết chứ?
Tô Dật cười hỏi.
Nghe được bốn chữ này, Lỗ Xán ngẩn ra, ánh mắt kinh ngạc, lập tức như ong vỡ tổ, quay đầu nhìn về phía Dư lão.
- Gia gia, hắn làm sao biết nơi đó?
Không đợi Dư lão trả lời, Tô Dật mỉm cười ngước đầu, nhún vai một cái nói:
- Ta có thể cầm tới, có thể chứng minh cái gì không cần nói, không phải sao?
- Ngươi được Thủ Hộ đại nhân tán thành?
Khuôn mặt Lỗ Xán hơi có vẻ trẻ con, ánh mắt linh hoạt khép mở, lạnh nhạt nói.
Hít sâu một hơi, Tô Dật duỗi cái lưng mệt mỏi, nhìn vầng sáng mặt trời mờ nhạt, híp mắt nói:
- Còn có năm phần.
- Được.
Như hạ một quyết định cực lớn, Lỗ Sán nhanh chóng tránh qua một bên, lạnh lẽo nhìn Tô Dật, nói:
- Cứu cha trở về, ta mang ơn, không cứu được cha, huyết hải thâm cừu!
Khóe miệng Tô Dật nhếch lên, thiếu niên ở trước mắt này cũng may mắn đó chứ, hắn nói với Dư lão.
- Thượng Long thôn có mật thất không?
- Có! Có!
Các thôn dân nhanh chóng trả lời, thời điểm cấp bách giành giật từng giây, không phân biệt là ai.
Tô Dật đảo mắt một vòng, như chủ nhân ra lệnh.
- Đem Lỗ Kỳ đưa đến mật thất, Lỗ Xán mang thôn dân gia cố cấm chế trong thôn, cấm chế này có thể công có thể thủ, sử dụng thế nào hẳn không cần ta nhiều lời.
Nghe nói lời ấy, ánh mắt tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Chợt, mọi người đều như có cùng một suy nghĩ.
Có phải Dịch Túc trước mắt nhận được sự tán thành của Thần Thủ Hộ, được Thần Thủ Hộ phái tới cứu vớt dân chúng Thượng Long thôn.
Nhất thời, sắc mặt Dư lão trở nên kích động, nổi giận quát đám người.
- Thất thần làm gì? Chờ chết sao, toàn bộ hành động cho ta.
Chỉ một thoáng, rất nhiều người chạy tới nhà của riêng phần mình, bóng người di chuyển, như kiến dọn nhà, vô cùng bận rộn.
Long Á đứng ở một bên nhìn Tô Dật, chỗ sâu trong đồng tử tuôn ra một tia nghi hoặc, có chút không hiểu.
- Đừng nhìn, cấm chế đặc biệt, mỗi một nhà nắm giữ một chỗ năng lượng cần thiết.
Long Á lấy lại tinh thần, Tô Dật cười nhạt nhìn qua, nhất thời nhớ tới hành động ở gốc cây dưới Long khe, cảm thấy hơi có chút bối rối.
- Ngươi đi theo ta, cứu Lỗ Kỳ không thể thiếu ngươi.
Tô Dật trầm giọng nói.
- Ta?
Thấy ngón tay Long Á chỉ vào bản thân nàng, nghi hoặc đánh giá Tô Dật, càng không hiểu rõ ý đồ của Tô Dật.
Không phải Tô Dật có thể cứu Lỗ Kỳ sao? Có quan hệ gì tới nàng?
Suy nghĩ còn chưa thấy đáo, cánh tay liền bị Tô Dật nắm kéo đi, Long Á cảm thấy một luồng cảm giác tê dại chảy xuống đan điền, thân hình lập tức bủn rủn bất lực.
- Thật chỉ có năm phần hi vọng sao?
Trên đường đi, Long Á nghiêng đầu liếc mắt nhìn nam nhân không thấu này, nhẹ giọng hỏi thăm.
Tô Dật chỉ mỉm cười, nhanh chóng rời đi, Tô Dật cùng Long Á được thôn trưởng dẫn đường, đi vào mật thất dưới đất trước đó.
- Thôn trưởng, Thượng Long thôn nhờ các người hai canh giờ, Lỗ Kỳ ta sẽ trả về như cũ!
Dư lão gật đầu, cảm kích cùng Lỗ Xán nhanh chóng rời đi.
Sau khi hai người rời khỏi, một âm thanh trầm đục bên ngoài truyền đến, cửa đá khổng lồ rơi xuống, màu vàng long uy nhàn nhạt từ bên trong hốc tường tràn ra.
Rất rõ ràng, nơi này cũng là một chỗ nhận được khống chế Kim Long.
Sau khi mọi người đi, hết thảy đều trở nên yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, Lỗ Kỳ nằm trên giường đá băng lãnh.
Bầu không khí quỷ dị yên tĩnh, Long Á có chút xấu hổ, chuẩn bị đi xem thương thế Lỗ Kỳ thế nào.
- Ầm!
Tô Dật nhếch miệng nở nụ cười quỷ dị, lần nữa giữ chặt tay trắng như tuyết của Long Á, lăng không xoay người lại.
Gợn sóng vàng óng chớp động, Long Á bị Tô Dật một tay chống ép sát trên vách tường, một tay giữ chặt, chăm chú áp đến gần.
Thân thể mềm mại lại lần nữa bị Tô Dật khóa chặt, Long Á vừa sợ vừa giận, càng dở khóc dở cười.
Thân thể co rúm lại dưới lồng ngực Tô Dật, nhìn lên cánh tay không tính là kiên cố mạnh mẽ của hắn, trái tim đập loạn nhịp như nhảy ra ngoài.
Lần này, Long Á phát hiện nàng bị Tô Dật áp chế, vậy mà có thể há mồm nói chuyện.
Cùng Tô Dật đứng càng gần, càng có thể cảm giác được khí tức của Tô Dật lúc này suy yếu không ít, không khống chế mạnh mẽ như trước.
- Hô!
Chống tay trên tường, mặt Tô Dật nhất thời trở nên trắng bệch, một loại dùng sức quá độ lan tràn trên má, những giọt mồ hôi điên cuồng từ trong lỗ chân lông tràn ra.
- Ngươi làm sao vậy?
Bị ánh mắt Tô Dật nhìn chằm chằm, lập tức thân thể mất tự nhiên vặn vẹo, răng Long Á cắn lấy môi mềm, nói khẽ.
- Không phải ngươi muốn biết ta có thể cứu được hay không sao? Đương nhiên có thể cứu!
Tô Dật thở một hơi dài nhẹ nhõm, đôi mắt đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc.
Nghe vậy, Long Á hơi cong chân dài bắt đầu giãy dụa, hai tay bị kiềm chế cũng cố gắng tránh thoát, tức giận nói:
- Vậy ngươi muốn ta vào làm gì?
Không để ý tới động tác của Long Á, mắt Tô Dật lóe ra một tia long uy, thân thể Long Á vô ý thức rung động, toàn thân cứng ngắt.