Chương 2077
Khuôn mặt già nua nhăn nheo của Dư lão đỏ mặt lên, sự đau khổ bất lực hoàn toàn bị thay thế bằng sự căm phẫn cùng tức giận.
- Khinh người quá đáng!
Dư lão tức giận vô cùng.
Âm thanh bi phẫn tuyệt vọng vang dội khắp nơi, loại ủy khuất cầu xin này càng kích phát sát ý trong lòng Long Văn, tiếng cười tàn bạo cuộn trào trong cổ họng.
Những người đã tỉnh lại ánh mắt sớm đã ngốc trệ, nước mắt trào ra, không thể làm gì, bọn họ chỉ đành nhắm mắt, tránh né thống khổ.
Bỗng dưng, bên trong tiếng thét lên nổi giận đó, một tiếng nổ mãnh liệt vang lên, đám người nhắm mắt cảm giác được một loại Tiềm Long độc đoán bá đạo nhanh chóng khuếch tán thiên địa.
Khi tất cả mọi người mở mắt ra, Long Văn cùng Long Sơn đã nhanh chóng lùi lại phía sau trăm thước.
Cảnh tượng trước mắt làm cho tất cả mọi người ngạc nhiên vô cùng, nhịp tim cũng bắt đầu gia tăng tốc độ!
Trong gió lốc vàng óng cuồn cuộn, một vị lão giả đỡ lấy Lỗ Xán, chậm rãi buông hắn ra, ánh mắt tất cả mọi người giống như bị chạm điện, vô cùng kinh ngạc!
Một giây sau, tất cả mọi người cảm thấy một loại khí tức Kim Long mênh mông vô cùng, trong mắt lần nữa có ánh sáng dao động.
Đám người không thể tin thét lên một tiếng, nước mắt kích động chảy ra, miệng nở nụ cười rạng rỡ.
- Thủ hộ gia gia, rốt cục người cũng đến rồi!
Lỗ Xán nằm trên mặt đất, hô hấp yếu ớt, miệng nở nụ cười ngây thơ.
Người đến thân mật vuốt ve gương mặt Lỗ Xán, hai con ngươi thâm trầm như vực sâu vô tận, ôn nhu nói.
- Ngủ trước đi, chuyện còn lại giao cho gia gia!
Dứt lời, bàn tay buông lỏng, quanh thân bộc phát ra khí tức phong bạo vượt qua thiên địa, khiến linh hồn người có mặt không nhịn được run rẩy.
Xoay người lại, người đến hai con ngươi âm thầm phun trào ánh sáng lạnh lẽo, chậm rãi đảo qua thảm trạng nơi này, bàn chân đạp những mãnh vỡ vụn trên mặt đất, tro bụi thuận khí sóng bay lên, nghiêm nghị nói.
- Trọng Vân Khang ở đây, ai dám ức hiếp Thượng Long ta!
Ánh mắt Long Văn cùng Long Sơn đột nhiên co lại, vô cùng hưng phấn cùng kích động, lớn giọng nói.
- Trọng Vân Khang, rốt cục ngươi cũng bò ra.
Thân hình Trọng Vân Khang biến ảo, nháy mắt vọt tới bên cạnh Dư lão, khí lực tiêu tán khiến toàn thân Dư lão xụi lơ, nhưng ánh mắt rung động như cũ, vô cùng kích động.
- Thủ... Thủ Hộ đại nhân! Vong Thanh chưa từng nghĩ còn có thể nhìn thấy ngài!
Mỉm cười, Trọng Vân Khang nặng nề vỗ vỗ bả vai Dư lão, có chút bất đắc dĩ, thở dài:
- Vọng Thanh, ta tới trễ.
Dư lão vội vàng lắc đầu, nắm chặt trường kiếm vàng óng, hai tay run rẩy không ngừng, bả vai đứng thẳng, nước mắt rơi xuống lả chả.
- May mắn Vọng Thanh không làm nhục mệnh, Thượng Long thôn không làm cho ngài mất mặt!
Nói xong liền quỳ vái trước Trọng Vân Khang.
Trọng Vân Khang vội vàng đỡ Dư lão dậy, chưởng ẩn huyền ảo dâng lên, khí tức Kim Long mạnh mẽ phun trào, độ vào đến huyệt Thiên Nguyên của Dư Vong Thanh.
- Ngươi sử dụng năng lượng trong Kim Long thủ trận đã vượt quá giới hạn của mình, tạm thời không cần nói, thổ nạp cho tốt, Thượng Long thôn giao cho ta!
Dư lão nhẹ gật đầu, nhìn qua Trọng Vân Khang ánh mắt như ẩn chứa điện mang lóa mắt.
Đứng dậy, Trọng Vân Khang nói với Long Văn cùng Long Sơn, toàn thân bắn ra long tức Vũ Trụ Hồng Hoang to lớn.
- Hôm nay, các ngươi đều phải chết!
Ánh mắt Trọng Vân Khang nhàn nhạt dừng trên thân thể hai người, uy áp mãnh liệt khiến trong lòng hai người run rẩy.
- Nguyên Vực cảnh ngũ trọng!
Ánh mắt Long Văn lóe lên, nghi hoặc rồi biến mất.
Theo lời đồn, thực lực trăm năm trước của Trọng Vân Khang đã đến bán bộ Nguyên Thiên, làm sao chỉ có Nguyên Vực cảnh ngũ trọng?
Nhìn trộm thực lực của Trọng Vân Khang, cho dù thanh thế kinh người, trong ánh mắt Long Sơn không lộ ra chút thư giãn mà trong lòng chảy mồ hôi lạnh, cười khan nói.
- Trọng Vân Khang, chỉ bằng thực lực của ngươi hôm nay, ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ còn sợ ngươi sao, thức thời ngoan ngoãn chịu trói cùng chúng ta trở về gặp Long Thần đại nhân!
Lời nói xoay chuyển, khóe miệng Trọng Vân Khang lộ ra lãnh ý âm trầm, ánh mắt nhìn về phía phòng đá chỗ thôn trưởng, một cỗ uy áp Kim Long càng thêm kinh người bay thẳng lên thiên địa!
Nhất thời, trên đỉnh đầu có mảng lớn xích thần không gian xen lẫn, năng lượng Kim Long các thôn dân cuồn cuộn không dứt như đang bị dẫn dắt điều động.
- Cái gì?
Long Văn cùng Long Sơn nhìn đến ngây người, như nhìn thấy chuyện khó tin nhất, thấp giọng thì thầm nói:
- Sao lại có thể mạnh mẽ đến vậy? Chẳng lẽ nơi này còn có huyết mạch Kim Long khác?
Ngay cả Dư lão, Lỗ Xán cùng thôn dân đã thanh tỉnh cũng bị ánh sáng Kim Long trước người xuyên qua thiên cốt làm rung động, không tự chủ được nín thở, mở to mắt nhìn về phía trên phòng đá!
Đây mới thực sự là huyết mạch Kim Long, tuyệt đối là huyết mạch áp chế cực lớn.
- Ngao rống!
Uy áp dần dần biến thành hư ảnh Kim Long nóng bỏng, triệt để hiển lộ hư ảnh Kim Long tràn ngập, sau đó phát ra tiếng gầm thét xuyên qua mây mù, chấn động thiên không.
Khi âm thanh vừa dứt, kim quang óng ánh hội tụ thành hai bóng người, toàn thân Trọng Vân Khang rung động, hướng phía quang ảnh nhanh chóng bay qua.
- Khôi phục rồi sao?
Bên trong quang ảnh giọng nói cởi mở chầm chậm truyền đến.
Quang ảnh vàng óng dần dần tiêu tán, khi thấy rõ người đến tất cả mọi người kinh sợ không thôi.
Người đến không phải ai khác, chính là Dịch Túc cùng Lỗ Kỳ bệnh nặng mới khỏi.
- Thuộc hạ Trọng Vân Khang bái kiến Thống Lĩnh đại nhân!
Trọng Vân Khang khom người, vô cùng cung kính hành lễ đối với Tô Dật được thần huy bao phủ.
Cái gì? Vì sao Thần Thủ Hộ đại nhân lại cung kính với Dịch Túc như thế?
Không phải Dịch Túc nhận được sự tán thành của Thần Thủ Hộ đại nhân sao? Vì cái gì Thần Thủ Hộ đại nhân lại hành lễ với hắn như vậy?
Thần Thủ Hộ đại nhân còn gọi Dịch Túc là Thống Lĩnh đại nhân?
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Vô số suy nghĩ xẹt qua trong đầu Dư lão cùng Lỗ Xán, tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được mạnh mẽ trên người Tô Dật, linh hồn không nhịn được bắt đầu rung động.
Khi quang ảnh hoàn toàn biến mất, đôi mắt đen nhánh của Tô Dật phát ra lãnh ý như có như không, ánh mắt liếc nhìn Trọng Vân Khang hỏi.
- Là người của Long gia sao?
Trọng Vân Khang nhẹ gật đầu, khuôn mặt xanh xám, một cỗ khí thế không giận mà uy cuồn cuộn tuôn ra.
- Xém chút không tới kịp, ủ thành đại họa, xin Thống Lĩnh thứ tội!
- Dư lão! Xán nhi!
Lỗ Kỳ vừa ra khỏi phòng đá, trông thấy Thượng Long thôn gặp phải biến cố, lảo đảo vọt tới bên cạnh Dư lão cùng Lỗ Xán, khóc vô cùng thương tâm.
- Thật sự được chữa khỏi rồi sao?
Dư lão vẫn chưa thể tin được, bên trong ánh mắt gấp gáp hỏi.
Lỗ Kỳ mím chặt đôi môi, nước mắt tràn đầy gật gật đầu, quay đầu cảm kích nhìn Tô Dật, hai mắt chớp chớp, thấp giọng, nói:
- Dịch Túc đại nhân là huyết mạch Kim Long chân chính! Là may mắn của Thượng Long, Thượng Long đại hưng!
- Cái gì?
Lỗ Xán la thất thanh.
Lại nhìn thái độ của Trọng Vân Khang đối với Tô Dật, hai người chợt hiểu rõ hết thảy.
Ánh mắt Dư lão cùng Lỗ Xán rung động, kinh hãi cùng hoảng sợ đến không nói nên lời.
Thôn dân ở nơi này nhìn chằm chằm vào Tô Dật như chiêm ngưỡng thần linh, tảng đá đè nặng trong lòng đã biến mất, bọn họ hiểu rõ, lần này Thượng Long không có chuyện gì.
Trước mắt bao người, dưới sự hỗ trỡ của Lỗ Kỳ, Dư lão cùng Lỗ Xán nhanh chóng đỡ các thôn dân qua một bên, rời khỏi chiến cuộc.