← Quay lại trang sách

Chương 2076

Bên trên hư không, từng trận khí tức Kim Long dao động không ngừng nghỉ, sắc mặt Dư lão cùng Lỗ Xán trắng bệch như tờ giấy.

Trong chớp mắt, Nguyên Vực cảnh khủng bố đụng vào Thượng Long thôn nho nhỏ, nhanh chóng triệt để nổ tung.

Sóng xung kích vòng tròn đồng tâm mang theo ánh sáng rực rỡ bạo liệt, xa xa nhìn lại, giống như ngọn núi nhỏ nhấc lên những cơn gió bất tận.

Bởi vì vị trí nổi bật, Dư lão cùng Lỗ Xán chịu xung kích mạnh nhất, khắp nơi trên thân thể, vì năng lượng phong bạo mạnh mẽ mà máu chảy loang lổ khắp nơi, có vết thương sâu đến tận xương, nhìn thấy mà giật mình.

Trong nháy mắt, như quân bài bị sụp đổ, mỗi một vị trí của Kim Long trận, thôn dân liên tiếp bị thương tổn ở mức độ khác nhau, năng lượng Kim Long đại trận cũng tương ứng bắt đầu suy yếu.

- Chịu đựng, cố chịu đựng!

Dư lão cùng Lỗ Xán cắn răng chịu đựng, trong mắt vằn vện tia máu, không chút hoảng sợ.

- Không từ bỏ! Chúng ta không từ bỏ!

Ngưu gia, mẹ Thiến Thiến cùng thôn dân ánh mắt hiện lên sự cương quyết, dốc hết toàn lực đi ngăn cản một kích cuối cùng này.

- Ngu xuẩn!

Long Văn lạnh giọng hừ một tiếng, con ngươi sắc bén lạnh lẽo lại lần nữa tuôn ra ánh sáng tà dị.

So sánh với thôn dân, Long Văn bằng vào tu vi Nguyên Vực cảnh tứ trọng, bị thương hoàn toàn không đáng kể.

- Ầm!

Thu hồi ánh mắt thương hại, trong lòng bàn tay Long Văn lại lần nữa chảy ra tấm lụa Kim Long hung hãn.

Song chưởng dò xét mà ra, như Thái Cổ Kim Long trầm luân thế gian, tất cả uy năng đều ập đánh vào Kim Long thủ trận đã tàn lụi kia.

Đột nhiên năng lượng bạo tăng như núi to ập xuống, ánh mắt kinh ngạc nhìn qua mỗi một thôn dân, tổn thương càng thêm chồng chất.

Trong lòng các thôn dân chỉ có một ý niệm:

- Chắc không thủ không được rồi.

Cuối cùng, Kim Long thủ trận bị một loại bạo tạc chói lọi đánh tan, toàn thân mấy chục thôn dân đều phóng xuất bạo âm kinh khủng, bay tán loạn trên không trung.

- Tốc tốc!

Mấy chục tiếng nổ khiếp người vang lên, dân chúng Thượng Long thôn như cánh chim nhỏ bị gãy, nhao nhao từ trên cao rơi xuống,

Bên trên hư không vặn vẹo, thân hình mười mấy bóng người như đống cát nện ở giữa sân lớn.

Bốn phía cương phong nổi lên, dư uy Kim Long tiêu tán chói tai mà âm lệ, như báo hiệu sự diệt vong của Thượng Long thôn.

- Hô!

Long Văn bị xung kích đánh lui hít sâu một hơi, rốt cuộc thân hình trong dư âm cũng dừng lại, khuôn mặt nghiêm lại, chậc chậc lưỡi, lẩm bẩm.

- Một đám con rệp, cũng thật khó giải quyết!

Khóe miệng Long Văn run rẩy khó nhìn thấy.

Trong tay áo, tay phải Long Văn run rẩy không ngừng, kinh ngạc cùng rung động từ trong hai con ngươi Long Văn lóe lên lập tức tiêu tán.

Giờ phút này, rốt cuộc hắn cũng biết làm sao thôn dân Kim Long di tộc chỉ có Nguyên Hư cảnh cũng có thể sống sót trên thế gian lâu như thế.

Thượng Long thủ hộ trận quả nhiên danh bất hư truyền, cho dù là hắn cũng khó có thể đột phá nếu không có chiêu thức đặc biệt.

Ngẩng đầu nhìn Long Sơn trên không trung, hai người nhìn nhau, như ác thần rơi vào trung tâm sân lớn.

Trên sân lớn, tiếng rên đau nhức vang vọng không dứt, ánh mắt Long Văn cùng Long Sơn dán chặt vào thôn dân Thượng Long dưới hố sâu.

Ánh mắt hơi khép lại, khiếp sợ lẫn kinh ngạc bên trong mắt hai người khó mà che giấu được.

Sau khi bị thương nặng như vậy, thôn dân Thượng Long Nguyên Hư cảnh với huyết mạch Kim Long cường hãn hầu hết đều ngất đi.

Huyết mạch Kim Long mạnh mẽ như vậy, trên thế gian thật hiếm thấy!

Nơi xa, Dư lão giãy dụa đứng lên, thương tổn cùng tức giận khiến lão phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt co rúm, lạnh nhạt nói.

- Các ngươi muốn giết cứ giết, Thượng Long thôn quyết không khuất phục!

Đồng tử Long Văn cùng Long Sơn co rúm, sát ý tiềm ẩn sâu trong con ngươi ngang nhiên chảy ra, lạnh nhạt nói:

- Một đám con rệp, giết cũng không tiếc, chỉ cần Trọng Vân Khang ở đây, ta có thể cân nhắc tha cho các ngươi!

Trọng Vân Khang, truyền thừa Kim Long đời thứ sáu, mới là trụ cột chân chính của Thượng Long.

Kế hoạch của Long Quảng chính là tìm tới Hàn Vũ Long cùng Trọng Vân Khang, tập hợp sức mạnh ba nhà huyết mạch Kim Long, mở ra Kim Long bí cảnh, lại một lần nữa thu hoạch được năng lượng Kim Long.

Mà những thôn dân ở trước mắt này, cho dù huyết mạch chính thống hơn so với Long Văn cùng Long Sơn một chút, nhưng vẫn không có tác dụng gì lớn.

Nghe vậy, những thôn dân thanh tỉnh trong lòng xiết chặt, bầu không khí nguy hiểm lần nữa căng cứng.

Dư lão lau khô máu trên khóe miệng, tay dùng trường kiếm vàng óng chống đỡ, khó khăn ổn định, cứng rắn nói.

- Để chúng ta nói ra chỗ của Thủ Hộ đại nhân, mơ tưởng! Muốn giết cứ giết, đừng nói nhảm! Thượng Long thôn không có hạng người tham sống sợ chết.

Lúc này, một nam tử cao lớn cũng từ phía sau Dư lão đứng lên, ánh mắt sáng rực.

Chính là phụ thân A Ngưu, Ngưu Đại Bảo, toàn thân run rẩy nói lớn:

- Đúng! Bọn súc sinh các ngươi đừng mơ tưởng tìm tới Thủ Hộ đại nhân!

Long Sơn ngước mặt lên, cười lạnh dò xét Ngưu Đại Bảo, đột nhiên sát khí tăng nhanh.

Trong lúc ánh mắt Dư lão biến động, thân hình Long Sơn đã nhanh chóng xông ra, bên trong không gian một đạo quyền ảnh vàng óng bạo nện sinh ra.

- Ầm!

Kinh lôi vang vọng, thân hình Long Sơn lại lần nữa hoành không quay về, Ngưu Đại Bảo giống như đạn pháo nện vào bên trong phòng đá.

Đá vụn bạo tạc, bụi đất văng tung tóe, trong khoảnh khắc phòng đá liền hóa thành bột mịn.

- Đại bảo!

- Đại Bảo ca!

Khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, hai bóng người đã thất tha thất thểu chạy về phía nhà đá đổ nát, giọng nói cực kỳ bi thương vang vọng bốn phía.

Lấy lại tinh thần, ánh mắt của Dư lão cùng mọi người ở đây như phun lửa, hung tợn nhìn chằm chằm vào Long Sơn.

Long Sơn lại như không có việc gì, phủi phủi tay một cái, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh miệt, ánh mắt từ phế tích chuyển tới trên người Dư lão, hừ lạnh nói:

- Muốn ngươi không nói chuyện, ngươi liền không thể nói chuyện! Để ngươi nói chuyện, ngươi nhất định phải nói! Nói đi, ta hỏi lần cuối cùng, Trọng Vân Khang ở đâu?

- Ngươi!

Phía sau tiếng la khóc thê lương quanh quẩn không dứt, hai con ngươi Dư lão đỏ bừng như máu, cắn chặt môi, sát ý vô cùng nồng đậm.

Nhìn Dư lão tỏ ra vô cùng cứng cỏi, Long Văn cũng bất đắc dĩ nhún vai, đi đến một vị thôn dân bên cạnh, cười quái dị.

Lỗ Xán ở gần ánh mắt khẽ nhúc nhích, thì ra Long Văn nhắm ngay mẹ Thiến Thiến.

- Ngươi muốn làm gì? Khi dễ một người phụ nữ thì có tài ba gì chứ.

Mặt Lỗ Xán dính đầy máu, bên mặt áp sát trên mặt đất, tay phải nắm thành quyền hung hăng nện xuống, nổi giận mà nói.

Nghe vậy, Long Văn nhẹ nhàng xoay đầu lại, đánh giá khí tức khá mạnh mẽ của Lỗ Xán, ý cười xán lạn.

- Nếu không ta khi dễ ngươi vậy.

Nói xong, khóe miệng Long Văn chậm rãi cong lên nụ cười đắc ý, sát ý nồng đậm từ trên khóe mi tuôn ra.

Ý đồ của Long Văn khiến Dư lão càng thêm gấp gáp, quát to:

- Tiểu Xán! Đừng! Đừng giết đứa trẻ, tên súc sinh!

Khi Long Văn đá ngang quét vào trên đầu Lỗ Xán, đồng tử tất cả mọi người mở lớn.

Uy áp của cường giả bại ép mà đến bao phủ trong lòng mỗi người, khuôn mặt Dư lão dữ tợn vô cùng.

- Đừng, không được giết Lỗ Xán!

- Trời muốn diệt Thượng Long ta sao? Cầu ngươi! Đừng giết Lỗ Xán!