Chương 2085
Ồ?
Nghe vậy, Lỗ Kỳ cùng Dư lão, thậm chí Trọng Vân Khang bên cạnh đều tràn ngập hoảng sợ đánh giá người trẻ tuổi trước mắt này.
Thật sự không nghĩ ra, tuổi đời còn trẻ như thế lại có thể phá vỡ Thánh sơn, có năng lượng kinh thiên đối nghịch với Long gia.
- Lão hủ thật sự sống uổng phí nhiều năm như vậy, cho dù là bán bộ Nguyên Thiên cũng không có nửa phần dũng khí như Thống Lĩnh đại nhân!
Trọng Vân Khang ho khan một tiếng, mỉm cười, trong bất đắc dĩ lại tràn ngập khâm phục, sau đó nhìn mọi người xung quanh, thần sắc trang nghiêm.
- Thôn dân Thượng Long cung nghe lệnh, sau này tất cả nghe theo hiệu lệnh của Tô Dật đại nhân! Tô Dật đại nhân là người Kim Long đại nhân khâm định Thần Long thống lĩnh, không được chống lại.
Lời nói vừa dứt, trên mặt tất cả thôn dân đều xuất hiện vẻ kinh ngạc, lập tức mỗi một người thôn dân đều kéo hài tử của mình lại quỳ lạy làm lễ với Tô Dật.
Bây giờ Trọng Vân Khang tự mình thừa nhận thân phận của hắn, cộng thêm việc ngăn cơn sóng dữ cứu Thượng Long thôn, Tô Dật đã sớm trở thành thần linh trong lòng bọn họ, không dám thất kính.
- Đại ca ca!
Mấy đứa trẻ Tiểu Thiến, Lan Lan hai mặt nhìn nhau, còn không biết phát sinh chuyện gì, rụt rè tới mức có chút nhăn nhó.
Nhất thời sắc mặt Dư lão trắng bệch, nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, mang theo răn dạy nói:
- Còn gọi đại ca ca! Về sau phải tôn xưng Thống Lĩnh đại nhân! Không được vô lễ!
Trong đôi mắt đục ngầu của Dư Lão nhất thời vô cùng nghiêm túc, dọa mấy tiểu hài tử sợ hãi núp sau lưng mọi người.
Đối mặt với tình cảnh này, Tô Dật mỉm cười, mắt nhìn khắp nơi đã trở thành phế tích, thở dài:
- Dư lão, thương thế của ngươi đã tốt hơn rồi chứ?
Dư lão dùng thực lực Nguyên Hư cảnh cửu trọng cứng rắn mở đại trận thủ hộ, mặc dù chỉ mượn lực đánh lực cũng sẽ bị thương rất nặng.
Nghe Tô Dật nói, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Dư lão, vô cùng lo lắng.
- Thống Lĩnh đại nhân, ta còn tốt!
Nói xong câu nói, lồng ngực gầy còm liền bắt đầu thở không ra hơi, như ống bị bể, ho khan không ngừng.
Cho dù là có linh dịch của Tô Dật hộ thể, đây cũng là một vết thương khó có thể cứu vãn đối với một lão giả tám chín mươi tuổi.
- Sau này các vị có tính toán gì không?
Tô Dật buồn bã nói, ánh mắt hơi có vẻ mỏi mệt.
- Ầm!
Tất cả thôn dân Thượng Long thôn trăm miệng một lời, như đã cẩn thận ước định, thấp giọng nói:
- Nghe theo sự an bài của Thống Lĩnh đại nhân!
Mặt Trọng Vân Khang cũng giãn ra mỉm cười, tràn ngập vẻ nhẹ nhõm chưa bao giờ có.
Bây giờ nhìn Tô Dật, mọi người như nhìn một người vô cùng tin cậy, có Tô Dật ở đây chính là có gia đình.
Lại lần nữa có cảm giác được trân quý, Tô Dật nhẹ gật đầu, thân kiếm chống đất, ánh mắt nhìn chung quanh một vòng, chuẩn bị nói.
- Xoẹt!
Lúc này, sau lưng bỗng sinh ra một vết nứt không gian, người ở chỗ này đều run lên trong lòng, chẳng lẽ là người của Long gia ngóc đầu trở lại?
Ánh mắt Tô Dật trở nên sắc bén, lông mi chớp động, nhìn hướng chân trời, lập tức thoải mái, lắc đầu cười nói với Lỗ Xán:
-Tiểu Xán, bọn họ là người ta quen!
- Tô Dật, ngươi ở đâu? Tô Dật!
Bên trong một tiếng gọi non mềm mang theo chút vội vàng cùng ôn nhu theo gió núi quét tới.
Một bóng hình xinh đẹp màu xanh nhạt từ trong khe không gian nhanh chóng tiến tới, lớn tiếng doạ người.
Xa xa nhìn lại, trên một bộ quần áo tao nhã đơn giản là một bức tranh sơn thủy sinh động như thật, tao nhã thanh tú.
Nữ tữ từ trên không trung phiêu đãng mà tới, trong mắt như có một tầng hơi nước bao phủ, cánh môi phấn nộn như đoá hoa đầu xuân, là hai loại khái niệm sắc đẹp hoàn toàn khác nhau với Long Á.
- Long Á!
Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Dật hơi trầm xuống.
Không phải huyết mạch Di tộc mà chính là người Long gia, Tô Dật hỏi mình, sau này có thể không chút do dự đánh xuống một kiếm không?
Trong khi đang suy nghĩ, nữ tử nhanh chóng đi tới bên cạnh mọi người, Lỗ Xán có chút xấu hổ, ngượng ngùng đi lên trước chào hỏi.
- Vũ Nhu sư tỷ!
Vừa dứt lời, một chút sắc đỏ thắm lan tới trên tai.
Người đến chính là Hàn Vũ Nhu Vô Lượng môn, từ khi nghe được tin tức từ chỗ phụ thân, liền quấn lấy nói muốn tới.
- Tiểu Xán?
Rõ ràng không biết vì sao Lỗ Xán cũng ở đây, Hàn Vũ Nhu vẫn gật đầu, sau đó dồn toàn bộ lực chú ý lên người Tô Dật.
- Tô Dật! Có bị thương không? Cho ta xem một chút, có đau hay không?
Đỡ Tô Dật từ trong tay Lỗ Kỳ, trên dưới nhẹ vỗ về hắn, cả người máu chảy đầm đìa khiến nàng nhìn mà đau nhói, nhất thời hai mắt đỏ lên.
Sau cuộc thi đấu Thiên Hồn hai người từ biệt, Tô Dật vẫn chưa gặp lại Hàn Vũ Nhu, lúc này bị quan tâm công khai như vậy, hắn có chút xa lạ xấu hổ.
- Vũ Nhu cô nương! Ta vẫn ổn, không sao!
Tô Dật cong môi, vẫn hào sảng như lần đầu tiên gặp mặt, thuộc về hình tượng mạnh mẽ.
Nhưng phần ân tình này lại khiến Tô Dật ấm áp trong lòng.
Nhìn thấy Tô Dật không thuận theo, Hàn Vũ Nhu trợn mắt giận dữ nhìn hắn, bên trong lông mi tràn ngập vẻ oán trách.
- Biết ngươi cùng Long gia có thù, thế nhưng vẫn không thể dùng sức mạnh như thế! Long gia cũng không phải Thánh sơn, có thể sừng sững đứng đầu Thiên Man, chẳng lẽ không có chút tài năng sao?
Tô Dật mỉm cười gật đầu, thuận theo giáo huấn của Hàn Vũ Nhu, liên tục gật đầu đồng ý.
Nói chính xác, cường giả Nguyên Vực cảnh Long gia, chỉ dựa vào lực công kích cường hãn của huyết mạch Kim Long cùng thực lực huyết nhục cực mạnh, hoàn toàn có thể toàn lực đấu một trận với Thánh Hoả.
Lần này, nếu bản thân không có chân nguyên Kim Long thể, chỉ dựa vào chiến lực giai cấp bản thân, chỉ sợ sẽ càng bị thương nặng hơn.
Long gia quả nhiên là một tồn tại kinh khủng!
Khó trách Long Quảng không hề từ bỏ ý định với huyết mạch Kim Long, đến bây giờ vẫn muốn mở ra bí cảnh Kim Long.
Nhưng càng sốt ruột như vậy, ngược lại trong lòng Tô Dật vô cùng yên ổn, điều này chứng minh, cho tới bây giờ Long gia vẫn chưa mở ra bí cảnh Kim Long.
- Thống Lĩnh đại nhân! Thống Lĩnh đại nhân!
Lại một tiếng rống trầm muộn truyền tới từ phía chân trời.
Không cần quay đầu lại, Tô Dật cũng biết là Hàn Vũ Long tới, thân thể dày rộng như một hung thú hình người lao tới, mang theo phong hoả bay động trong không khí.
-Ta ở đây!
Tô Dật lắc đầu cười khổ, hai cha con này quả thật vô cùng quan tâm hắn.
- Hàn tông chủ, từ khi chia tay tới giờ vẫn khỏe chứ?
Dư lão cùng Trọng Vân Khang rất kinh ngạc, quan hệ giữa mọi người và Vô Lượng môn không cạn, nhưng là lần đầu tiên trông thấy Hàn Vũ Long quan tâm một người như vậy.
Trên mặt Hàn Vũ Long hiện ý cười, sau khi ánh mắt sáng rực đảo qua trên thân mọi người, thu hết thương thế của họ vào trong mắt, nhất thời lông mày nhíu lại.
Ngước mắt nhìn lên, Hàn Vũ Long tới gần Tô Dật, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên vết thương chảy máu, nhíu mày nhìn qua Hàn Vũ Nhu xinh đẹp.
- Nha đầu này, nghe nói ngươi bị thương, sống chết thế nào cũng muốn tới!
Hàn Vũ Long cảm thấy thật có lỗi.
Hàn Vũ Nhu mở to mắt, sau khi nghe xong càng thêm trừng lớn, quát to:
- Cha! Còn đứng ngây ra đó làm gì, mang Tô Dật về nhà thôi!
- Ý của Thống Lĩnh đại nhân thế nào?
Hàn Vũ Long rót nguyên khí vào trên người Tô Dật, nguyên khí bên trong người hắn đã khô cạn như một giếng cổ, mà người bên cạnh cũng chịu thương tổn cực nặng.
Tô Dật chú ý tới ánh mắt Hàn Vũ Long nhìn qua mọi người chỗ này một lần, ngụ ý rõ ràng chính là cho hắn quyết định Vô Lượng môn có trở mặt với Long gia hay không?