← Quay lại trang sách

Chương 2097

Rất đơn giản, giảng hai cánh tay, nhắm mắt lại là được!

Long Á cười khẽ, vểnh chóp mũi, nhu thuận nói ra.

Nhìn qua dung nhan mị hoặc tới thuần thục lại biểu lộ ra thần sắc của thiếu nữ, nhất thời trong lòng Tô Dật rung động, vô ý thức bật cười.

Lập tức như có điều suy nghĩ, Tô Dật nhếch miệng, nhìn đôi mắt Long Á, chậm rãi mở rộng vòng tay, nghe theo chỉ thị nhắm hai mắt lại.

-Được rồi… Không?

Thời điểm chuẩn bị há miếng, một làn gió thơm nhẹ nhàng tao nhã chui vào trong mũi.

Tô Dật nhắm chặt hai mắt đột nhiên run lên, một đôi bàn tay không xương yếu ớt đang ôm chặt thắt lưng của mình.

Vượt qua dự kiến của Tô Dật, Long Á lại ôm thật chặt hắn.

-Không cho phép mở mắt!

Bị tiếng rống giận của Long Á trấn áp, mí mắt Tô Dật lật qua lật lại mấy lần, cuối cùng vẫn không mở ra.

Thân thể hai người vừa vặn chênh nhau một cái đầu, sợi tóc như thác nước màu vàng toả ra hương khí nồng đậm, nhẹ nhàng trượt vào trong lòng Tô Dật.

-Long Á, ngươi đây là?

Sắc mặt Tô Dật khẩn trương, tình huống đột nhiên xuất hiện này khiến hắn không biết làm sao, bởi vì không nhìn thấy, hai cánh tay rụt rè lại càng không biết phải để ở đâu.

Long Á dung nhan như trăng chăm chú tựa vào chỗ tim Tô Dật, đôi mắt đóng chặt, an ổn hít sâu một hơi.

- Thầm thì…

Nơi xa, linh cầm vỗ cánh bay cao kết đội thành quần, phấp phới từng vòng khí xoáy, chỉ mấy hơi liền vạch phá bầu trời đi xa.

Làn gió nhẹ nhàng xuyên qua bên người Tô Dật cùng Long Á, như si như say dưới nắng chiều, Tô Dật cùng Long Á cứ đứng im như vậy.

Lần đầu tiên, Tô Dật phát hiện dạng nữ nhân kiêu ngạo dũng mãnh như Long Á cũng có một mặt điềm tĩnh dịu dàng.

Không thể nhìn thấy, suy nghĩ của Tô Dật theo phi điểu đi xa, hoả ý thiêu đốt dưới bụng chầm chậm theo kinh mạch từ đan điền bay tán loạn tới trái tim.

Long Á ôm càng chặt, nhịp tim của Tô Dật càng đập mãnh liệt, hai gò má cũng theo đó nóng hổi như lửa.

Nhất thời Tô Dật đứng nguyên tại chỗ, chỉ cảm thấy hai tay Long Á nắm chặt nhau ở sau lưng hắn, vừa đúng căng đầy khiến bản thân yên lòng đắm chìm vào trong đó.

Cho dù nói hiện giờ mình cũng xem như là một nam nhân có kinh nghiệm, thế nhưng đối với mỹ nữ vũ mị thế này vẫn không thể nhịn được lòng say mê, lỗ chân lông toàn thân như hoa đào nở rộ, chậm rãi mở ra.

-Ngươi biết không, đây là lần đầu tiên ta xuất cung, lại gặp phải chuyện đồng môn hãm hại, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì ta đã tới, ta rốt cục biết được mình muốn cái gì. Cho dù ta không có được cũng không sao. Tô Dật, ngươi là tên thối tha, gài bẫy ta rồi lại cứu ta, ta thật hận ngươi chết đi được!

Vụng trộm mở to mắt, trong mắt ngập nước của Long Á hiện lên một chút thèn thùng, chợt mím chặt môi, ôm chặt Tô Dật.

-Long Á, ta…

Tô Dật cố gắng để mình giữ vững thanh tỉnh, ngượng ngùng đứng nguyên tại chỗ, đờ đẫn nhẹ giọng nói.

-Sau này nhất định phải quên ta! Lần tiếp theo gặp mặt sẽ trở thành địch nhân! Ta… ta cũng sẽ không lưu tình!

Tô Dật khẽ cười một tiếng, trong lòng rõ ràng, nếu thật gặp ở Long gia, nhìn thấy vị nữ tử này, có thể hắn sẽ không thể xuống tay.

Bàn tay không biết để đâu sau cùng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài vàng rực của Long Á, cảm nhận mềm như tơ lụa lại xen chút ấm áp khiến tâm hồn con người chập chờn.

Nhẹ gật đầu, khoé miệng nhẹ nhàng tạo nên một đường vòng cung, tâm mắt dời tới trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Long Á, sâu xa nói hai chữ:

-Biết rồi!

Lời nói ngắn gọn, ý tứ hàm xúc.

Hai người hàn huyên một lúc trong bầu không khí kiều diễm này.

Thời điểm Tô Dật cảm giác ở ngực bị bàn tay ngọc khẽ đẩy, lập tức mở hai mắt ra, chỉ thấy trước người hiện lên một luồng khí lưu hoàng kim, bỗng nhiên năng lượng bốc lên không trung tạo thành một cơn gió bay về phía hoàng hôn yêu kiều diễm lệ.

Phía chân trời xa xôi, thanh âm mang theo u oán cùng oán trách của Long Á mềm mại như nước, chậm rãi theo bóng đêm rơi xuống.

-Tô Dật! ngươi là tên thối tha! Đi làm chuyện ngươi muốn làm đi! Đi tới đâu cũng được, đừng tới Long gia!

Nhìn lưu quang kim sắc của Long Á đi xa, Tô Dật dần dần thu hồi suy nghĩ, nhớ tới hành động vừa rồi của Long Á, vuốt vuốt ngực, quả nhiên có cảm giác khác thường!

-Nàng để lại cho ta một đồ vậy!

Ánh mắt Tô Dật khẽ động, lập tức nâng mắt lên, sắc trời sắp tối, thiên địa rộng lớn làm gì còn tung tích của Long Á.

Quay lại tìm một tảng đá lớn, Tô Dật lấy ra một đồ vật kiên cố từ trong ngực.

Mượn nhờ sắc trời, Tô Dật tập trung nhìn vào, là một khối lệnh bài tinh thạch hình dáng Long Lân.

Vàng rực nhàn nhạt bao phủ bên trên tinh thạch, trong suốt óng ánh, ôn nhuận như ngọc thạch.

Ở giữa Long Lân toát ra hai luồng long tức màu vàng nhạt, như hư ảnh phá xuất lệnh bài tinh thạch.

Năng lượng khí tức mênh mông theo từng quang văn chảy ra, linh hồn Tô Dật tuỳ ý tìm kiếm liền biết bên trong có năng lượng cực kỳ khổng lồ.

-Đây là Long Giáp lệnh đặc biệt của Long gia, là vật tồn trữ tương tự túi không gian. Điểm khác biệt chính là, ngoại trừ có thể chứa đồ vật bên ngoài ra, còn có thể thông qua năng lượng linh hồn khắc ấn ký linh hồn xuống, dùng khí tức Kim Long liền có thể rút ra được tin tức quan trọng bên trong.

Xác định Long Á đã đi xa, Xích Phi Hồng lập tức lên tiếng nói cho Tô Dật.

Nghe Xích Phi Hồng giới thiệu, lông mày Tô Dật nhíu lại, đưa Long Giáp vẫn còn lưu lại mùi thơm đặc thù của Long Á lại gần hơn.

-Là vậy sao…

Bỗng nhiên khoé miệng Tô Dật khẽ cong, thủ ấn lưu chuyển, kim quang bay ra, một luồng năng lượng linh hồn hùng mạnh từ mi tâm bao phủ bên trên Long Giáp.

-Ầm!

Kim Long bay lên, hai đầu hư ảnh Kim Long trong nháy mắt bay ra khỏi lệnh bài, treo lơ lửng giữa trời trước người Tô Dật, một trái một phải.

-Ngao!

Thanh âm trầm thấp trong nháy mắt tạo ra gợn sóng khắp không gian, trong miệng hai đầu Kim Long phun ra một kim quang, kim quang từ hai hướng hội tụ ở giữa, không tới hai hơi liền hội tụ thành một bức tranh vẽ.

-Đây là cái gì?

Tô Dật đứng dậy, đồng tử trợn to nhìn bức đồ hoạ, trong đôi mắt thâm thuý bắn ra hai tinh quang sắc bén, tràn ngập nghi ngờ.

- Vèo!

Xích Phi Hồng như một làn khói, toàn thân bốc lên quang huy, lập tức bay ra bên ngoài cơ thể Tô Dật, quang mang trong đồng tử đục ngầu bắn ra bốn phía, dừng lại phía trên bộ tranh cảnh kỳ dị ở trước người này.

Hai người cẩn thận nghiên cứu tiêu ký cùng đồ án trong hình vẽ, nét nghi ngờ trên mặt dần được thay thế bởi vẻ chấn kinh.

Chỉ thấy bên trên đồ, núi non sông suối toả ra ánh sáng lung linh, không chỉ có đường ven biển liên miên bát ngát, còn có sơn mạch mênh mông, hình dáng mỗi một đại lục cùng hải dương đều được khắc ở phía trên.

Có thể nói, tư liệu tường tận về sáu lục ba châu nhất hải đều được lưu trên bức tranh này, trong đó có một số đại lục được đánh dấu bằng mấy chục quang mang.

Phía trên Hỗn Loạn vực, trên một dãy núi có một biểu tương Kim Long nho nhỏ, lấp loé quang mang.

- Bí cảnh Kim Long! Đây là bức tranh phong thuỷ tường tận về Thiên Man đại lục!

Xích Phi Hồng cùng Tô Dật nhìn nhau, đều hít một ngụm khí lạnh!

Tuy nói địa đồ Thiên Man đại lục không phải tiện tay liền có, nhưng địa đồ có thể tỉ mỉ, ghi chép nhiều bí mật của Thiên Man đại lục như thế, tuyệt đối có thể xưng là bảo vật.

Việt