← Quay lại trang sách

Chương 2096

Nhất thời Tô Dật cảm thấy nặng nề, đường tới Vân Gia thật đúng là xa xôi, lông mày nhíu lại, nói:

- Một vấn đề cuối cùng, ngươi lúc đó hoàn toàn có thể mang Long Sơn làm dê thế tội, vì sao lại lựa chọn Long Á?

-Ầm ầm!

Cách đó không xa, khí tức ba động nhàn nhạt nhộn nhạo, Hàn Vũ Long cùng Tô Dật liếc nhau, đều bất động thanh sắc.

-Nói! Long Á là cháu gái bảo bối của Long Khuê, các ngươi không sợ trở về, Long khuê sẽ giết chết các ngươi sao?

Khí tức hung hàn của Hàn Vũ Long lại lần nữa dâng trào, trước ngực Long Địch chấn động, lại lần nữa phun ra một vũng máu.

- Long Khuê làm sao có thể vượt qua Long Thương thiếu cung chủ?

Long Địch thở ra một hơi, vết máu từ khóe miệng chảy xuống đất, cười tà nhìn Tô Dật.

-Trong chuyện này còn liên quan tới Long Thương?

Thần sắc Hàn Vũ Long thay đổi, hít một hơi.

Lông mày Tô Dật cũng trầm xuống, liếc qua thân hình vàng rực yếu đuối phía sau, chậm rãi nâng hai mắt, lại nghe Long Địch cuồng tiếu.

-Tô Dật, ngươi thật sự cho rằng Long Thương thiếu cung chủ không có cách nào trị ngươi sao? Trước khi đến đã từng phân phó, đụng tới ngươi, muốn chúng ta trực tiếp phế đi mang về! Ngươi không còn chơi đùa được bao lâu nữa! Ha ha ha!

-Ngay cả Long Á mà Long Thương cũng có thể giết?

Tô Dật khẽ khép hai mắt, khóe miệng khẽ cong, một luồng sát ý đột nhiên lướt qua đôi mắt.

Hình tượng thiếu niên lạnh lẽo bên trên Thiên Phong bài vị chiến hiện ra trước mắt, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, xem ra nhớ mãi không quên mình.

Long Địch phun ra một ngụm máu tươi, răng trăng hếu lộ vẻ oán độc:

-Quan hệ giữa ngươi cùng Long Á không nhỏ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, ngươi còn muốn chống chế sao? Long Thương thiếu gia tự mình phân phó, phàm là người liên quan đều phải giết! Ngay cả Long Á cũng không ngoại lệ! Không phế được ngươi cũng không thể để một người như thế về Long gia! Không phải cô ta chết thì chính là ta chết!

- Cái này rất phù hợp với thủ đoạn của Long gia! Ngay cả cháu gái của đại trưởng lão cũng có thể hi sinh bất cứ lúc nào! Thực không tệ!

Tô Dật nhẹ gật đầu, khóe miệng hiện nụ cười lạnh, quay đầu đi, dưới chân nhấp nháy một luồng lưu quang, rất nhanh kéo ra một khoảng cách với mặt đất, đi ra ngoài nhà tù.

-Chờ đã, ngươi! Không phải nói tha cho ta sao?

Long Địch thấy bóng lưng Tô Dật đi xa, nhất thời bắt đầu bối rối, quát lớn.

Vừa dứt lời, Tô Dật tiếp tục đi tới phía trước, hai bóng người đi tới trước mặt Long Địch, tròng mắt Long Á lạnh lùng, khuôn mặt trắng như tuyết mang theo bệnh tràn ngập lửa giận.

-Tô Dật đồng ý thả ngươi, ta không đồng ý!

Sau đó Long Á hét to.

Cúi thấp khuôn mặt, lông mày Tô Dật trầm xuống, lập tức ba chân bốn cẳng nhanh chóng đi ra bên ngoài tử lao.

Sau lưng truyền ra tiếng nổ tung vô tận, tiếng kêu thống khổ cùng cầu xin tha thứ của Long Địch hợp cùng một chỗ, theo Tô Dật rời đi, tất cả tiếng động liền biến thành hư vô.

Mặt trời đỏ rơi về phía tây, mây hồng đầy trời.

Chân trời đỏ hồng như một nữ tử mê người, nét mặt tươi cười.

Không trung Vô Lượng xuyên, tràn ngập tiếng thú la hét, linh cầm xoay quanh, nhóm yêu thú không buồn không lo tranh nhau chơi đùa.

Đôi cánh khổng lồ rung động, mang theo từng luồng khí lưu đẩy mây hồng về phía trước.

Ngồi trên cao, Tô Dật nhìn bầu trời chói lọi mỹ lệ, lại suy tư không nói.

-Liễu thành chủ nói lão đầu tử ở Long gia, hiện tại Long gia hẳn là đang gặp phải loạn trong giặc ngoài, bên ngoài điên cuồng tìm kiếm Đoan Mộc Kình Thiên, chỉ sợ không chỉ đơn giản muốn lấy được Kim Trấn Thiên thạch, trèo lên đỉnh võ đạo, e rằng lão đầu tử này có ảnh hưởng không nhỏ trong đó.

Xích Phi Hồng sâu xa phân tích trong tâm thần, thanh âm như gió lướt qua bên tai Tô Dật.

-Ân…

Tô Dật trả lời.

-Ngươi đang suy nghĩ gì?

Đánh giá Tô Dật có chút tiều tụy, thấp giọng nói.

Tô Dật phủi tay, hít sâu một hơi, mắt nhìn mây hồng chạng vạng, nói nhỏ:

- Hiện tại Long gia cái gì cũng có thể thử vào lúc tuyệt vọng, lão đầu tử kia đã lâu không ra, nhất định vẫn chưa khôi phục. Dùng một Linh Lung noãn của mẫu thân Nhược Hi vẫn không đủ, nếu Nhược Hi biết chuyện này, không biết có khiến lão đầu tử ngay cả Long gia cũng kiêng kị nổi điên hay không?

Chưa diệt Long gia, nhất quyết không thể để lão đầu tử lại chạy tới! Lão đầu tử đang ở Ngoại vực, hiện tại tuyệt đối không thể gây thêm rắc rối.

Cong đầu gối, cánh tay khoác lên trên, cái tay còn lại chống trên mặt đất, ngẩng đầu, Tô Dật chậm rãi nhắm hai mắt lại.

- Nhanh chóng cường đại! Ngăn cản Long gia, tìm ra lão đầu tử kia mới là chuyện quan trọng!

Trong lòng hơi trầm ngâm, hít một hơi không khí mỏng manh, Tô Dật đang chuẩn bị đứng dậy liền nghe thấy một mùi u hương truyền tới.

Trước mắt hiện lên một màu vàng rực, thân ảnh kiều bị nửa dựa vào đại thụ, nhìn Tô Dật, chính là Long Á đi ra từ trong đại lao.

Không có tôn quý kiêu ngạo như lúc đầu, Long Á khoanh tay nhìn Tô Dật, môi đỏ mím chặt, mắt đẹp cụp xuống.

-Chết rồi?

Tô Dật hỏi.

Khẽ hừ một tiếng, Long Địch không chết theo dự đoán của Tô Dật, nữ nhân trước mắt cũng không phải một cái đèn đã cạn dầu.

- Tiếp theo ngươi muốn làm gì?

Long á hỏi Tô Dật, mũi ngọc khẽ hếch, thì thào.

- Ngươi còn muốn giết ta sao?

Tô Dật cười nhạt nói.

Mắt nhìn Tô Dật, bắp đùi thon dài của Long Á hơi thẳng tắp, thân thể phát run nói:

-Long gia không hoàn toàn là kẻ bội bạc, lấy oán báo ân! Ngươi coi ta là dạng người gì?

Tô Dật chép miệng, ánh mắt dời khỏi người Long Á, một lần nữa nhìn lên mây bay đầy trời, nhẹ gật đầu, phảng phất như đang nói mình không cứu nhầm người.

- Ngươi không nên đối địch với Long gia!

Long Á than nhẹ.

Tô Dật nhẹ nhàng cười một tiếng, lông mày giãn ra, nghiêm mặt nói:

- Ngươi cũng không nên lưu lại ở Long gia!

- Lập trường khác nhau! Thân bất do kỷ, không có Long gia, chúng ta cũng có thể… trở thành… bằng hữu tốt!

Long Á nhẹ giơ tay, bên trong đồng tử lướt qua một chút thân thương.

Hít mũi một cái, Tô Dật duỗi cái lưng mỏi mệt nói:

- Tối thiểu giờ phút này chúng ta là bạn tốt, có lẽ đã đủ rồi!

Dứt lời, trong đôi mắt Long Á hiện lên một chút dị sắc, nói với bóng lưng lười biếng này:

- Hàn Vũ Long để ta trở về Long gia, ta cũng đồng ý với hắn, đời này ta sẽ không làm khó Vô Lượng môn. Trở về Long gia, ta sẽ không xen vào chuyện bên ngoài nữa.

Chầm chậm xoay người lại, sắc mặt Tô Dật dần dần ôn nhu, khiêm tốn mềm mại nói:

- Sau khi trở về, nhớ kỹ nên đặt tấm lòng vào trên thân người đáng giá!

- Là ngươi sao?

Sắc mặt khẽ động, mi mắt Long Á nhảy lên, trên khuôn mặt vẫn chưa hoàn toàn khôi phục hiện lên vẻ mong đợi cùng ngượng ngùng.

Nhất thời Tô Dật có chút dừng lại, vẻ ngạc nhiên lướt qua trong đôi mắt, chỉ nghe Long Á yêu kiểu cười giải vây, thanh âm ngân linh trong nháy mắt khiến tâm thần Tô Dật rối loạn.

-Đùa ngươi thôi, hỗn đản nhà ngươi thật khiến ta chướng mắt. Trước khi đi, đồng ý với ta một thỉnh cầu là được rồi, xem như ngươi đền bù tổn thất ở Thượng Long thôn cho ta?

Tô Dật cười một tiếng, nữ tử trước mắt này có thể được xưng là vật báu, nói ra cái gì, chỉ sợ nam tử khắp thế gian đều sẽ không lựa chọn từ chối.

Hai mắt trong suốt, trịnh trọng gật đầu với Long Á, nói:

- Nói đi, chỉ cần ta có thể làm được!

Việt