← Quay lại trang sách

Chương 2153

Công Dương Vô Minh cười lạnh một tiếng, hân dùng ánh mắt âm lãnh nhìn về phía Tô Dật, kế hoạch nhiều năm của hắn bị phá hủy trong chớp mắt, tất nhiên sẽ không để cho thanh niên này sống tốt.

- Đại gia chủ, chuyện của Nguyệt cung tạm thời bỏ qua. Hôn ước đã đã định, vậy thì vẫn làm theo ước định như trước, cháu trai ta vẫn đứng thứ tự trước Nguyệt Ngưng Nhi, hôn ước vẫn thực hiện như thường!

- Ngươi!

Nguyệt Vô Cấu lập tức nổi giận, lại bị Vân Trung Ly kéo lại.

Vân Trung Ly nháy mắt, giống như đang nói, hôn ước không thể lập tức hủy bỏ, đó là hôn ước trước ba dòng họ, sao có thể nói hủy bỏ là hủy bỏ ngay được.

Lập tức, Công Dương Vô Minh thấy vậy, ánh mắt chuyển lên người Tô Dật, uy thế nhàn nhạt từ quanh người chảy ra, lạnh nhạt nói.

- Nhưng mà, Ôn Uyên đánh con ta bị thương trong Phù Vân Thê, mấy ngày trước, lại đánh con ta, loại người này, cũng có thể tham gia Yểm Hải tuyệt cảnh, ta không phục!

- Ta cũng không phục! Không cho phép loại người này tham gia Yểm Hải tuyệt cảnh!

- Ôn Uyên là người Ngự Thiên cung! Người Ngự Thiên cung không phải loại tốt lành gì!

- Đừng tưởng rằng ngươi cứu Nguyệt Ngưng Nhi sư tỷ, thì ngươi chính là ân nhân Vân Tiên Cổ Tông! Cút ra khỏi Vân Tiên Cổ Tông!

Phía dưới, một số đệ tử nội phủ và ngoại phủ cuối cùng cũng tìm được cơ hội hãm hại Tô Dật, tất nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua.

Đụng vào nữ thần của mình nhiều lần, trong lòng bất cứ đệ tử nào cũng đều muốn ăn tươi nuốt sống, xé Tô Dật thành từng mảnh nhỏ.

Lập tức, Vân Trung Ly và Nguyệt Vô Cấu đều nhíu mày, Công Dương gia rất giỏi trong việc bắt được tâm lý đam đông, mà Ôn Uyển cũng thật sự đã làm Công Dương Tinh Vũ bị thương.

Mấy ngày trước, Công Dương Tinh Vũ bị thương một lần, có thể nói là do tài nghệ không bằng người.

Nhưng bên trong Phù Vân Thê là từ ngoại phủ vào nội phủ khảo hạch, Tô Dật lại làm Công Dương Tinh Vũ bị thương lần nữa, rõ ràng là hắn bất kính với Vân Tiên Cổ Tông.

Lập tức, hai bóng người nhanh chóng bay đến phía trước, đó là Tô Dật và Lục Đề.

Nhìn Vân Trung Ly và Nguyệt Vô Cấu ra mặt thay hắn, Tô Dật cười một tiếng, nói.

- Vân gia chủ, Nguyệt tiền bối, nguyên nhân của việc này bắt nguồn từ ta, ý tốt của mọi người ta xin nhận! Chuyện này cứ để ta xử lý đi!

- Cái này…

Sắc mặt của Nguyệt Vô Cấu trở nên khó xem, hắn nhìn thoáng qua Vân Trung Ly, thấy người phía sau cho phép, hắn mới ngượng ngùng lui về sau.

- Công Dương Tinh Vũ, ngươi còn nhớ rõ lời hứa của ngươi không?

Ánh mắt Tô Dật hơi nheo lại, lạnh lùng nói.

Nghe vậy, ánh mắt của Công Dương Tinh Vũ hơi né tránh, Công Dương Vô Minh lập tức ý thức được chuyện không đúng, ghé mắt hỏi thăm, nói.

- Tôn nhi, hứa cái gì, ngươi đều có thể nói ra! Chỉ cần ngươi bị ủy khuất, gia gia sẽ làm chỗ dựa cho ngươi!

Sắc mặt Công Dương Tinh Vũ liên tục thay đổi, sau đó nói nhỏ.

- Ta từng đánh cược với Ôn Uyển, nếu hắn có thể đi được nhiều bậc thang hơn ta, ta sẽ xin lỗi Vương Thượng Vũ.

Tô Dật đứng ở phía đối diện, mỉm cười nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Công Dương Tinh Vũ, hắn xua tay, nói.

- Ngươi không nói hết, vậy thì để ta nhắc cho ngươi nhớ!

- Ngươi…

Công Dương Tinh Vũ gấp gáp muốn giải thích, nhưng giọng nói của Tô Dật đã xen lẫn vào nguyên khí phiêu lãng trong hư không, như muốn nói cho toàn thiên hạ biết.

- Công Dương Tinh Vũ còn đánh cược với ta, nếu như ta có thể cưỡi được Kim Dực Ô Yên Thú, sau đó đuổi không kịp ta, thì sẽ quỳ xuống xin lỗi ta!

Tiếng gầm của Tô Dật xuyên thấu không gian, khí thế bá đạo lăng tuyệt, trong lúc mơ hồ, một cỗ uy áp hùng hậu tràn ngập khắp không trung, khiến người xung quanh phải giật mình.

Dứt lời, Tô Dật nhíu mày, dùng ánh mắt sáng rực nhìn Công Dương Tinh Vũ, cười nói.

- Công Dương Tinh Vũ, Kim Dực Ô Yên Thú của ngươi ở đâu?

Theo câu hỏi của Tô Dật, ánh mắt mọi người đều nhìn Công Dương Tinh Vũ, làm cho khuôn mặt hắn trở nên đỏ bừng trong nháy mắt.

- Hắn không nói nên lời vậy thì để ta nói cho!

Lúc này, Nguyệt Ngưng Nhi và Thân Đồ Song Song cũng đi đến bên cạnh Tô Dật.

Thân Đồ Song Song khẽ phi một ngụm, chỉ vào mũi Công Dương Tinh Vũ, mắng to.

- Gia hỏa không có võ đức này, không đuổi kịp Ôn Uyển, thì gọi Kim Dực Ô Yên Thú ra! Tuyên bố muốn giết người diệt khẩu, muốn mai táng Tô Dật trong Phù Vân Thê!

- Nhưng mà, dù hắn đuổi theo được, cũng đánh không lại Ôn Uyển, còn bị Kim Dực Ô Yên Thú làm trọng thương! Trong tình thế nguy cấp, chính Công Dương Tinh Vũ đã giết Kim Dực Ô Yên Thú!

- Là thật sao?

Công Dương Vô Minh nghe xong toàn bộ quá trình, ánh mắt rung động, nhìn sang Công Dương Tinh Vũ.

- Không phải, không phải như vậy!

Công Dương Tinh Vũ hung hăng nhìn Nguyệt Ngưng Nhi và Thân Đồ Song Song trước mắt, ánh mắt hắn trở nên âm tàn.

Công Dương Vô Minh vung tay lên, sau đó cười lạnh một tiếng, nhìn qua Tô Dật, nói.

- Kim Dực Ô Yên Thú là bảo thú Công Dương gia nuôi dưỡng, bị bảo thú của mình gây thương tích! Còn tự tay giết! Điều này mà hợp lý sao? Làm cháu ta bị thương, còn muốn cháu ta quỳ xuống xin lỗi ngươi! Ôn Uyển, ngươi đừng khinh người quá đáng!

Ngược lại, Công Dương Vô Minh liên tục vỗ vai Công Dương Tinh, ra hiệu hắn thả lỏng, giống như đang nói, dù là thật hay giả, gia gia đều giúp ngươi!

Tiếng thở dài vang lên vọng khắp trời đất, Tô Dật và Lục Đề đi lên phía trước, bọn họ dùng ánh mắt xót thương và đồng tình nhìn Công Dương Tinh Vũ, Tô Dật nói.

- Công Dương Tinh Vũ, khó trách ngươi thích giết người diệt khẩu như vậy, hoá ra là có một gia gia thích giết người diệt khẩu! Nhưng mà, bản mặt của ngươi còn không dày bằng gia gia ngươi đâu!

- Phốc!

Nguyệt Ngưng Nhi và Thân Đồ Song Song lập tức bật cười, hơi kinh dị nhìn Ôn Uyên, chỉ sợ trên đời này, cũng chỉ có người này dám nói như thế với Công Dương Vô Minh.

- Lục Đề đại nhân, làm phiền ngài mở đồ vật ra!

Tô Dật khẽ vẫy về phía sau, Lục Đề gật đầu, hắn ném một viên tinh thạch lên không trung.

- Lưu ảnh thạch!

Nhận ra vật này, khuôn mặt Công Dương Tinh Vũ xám xịt như màu đất, hắn chuẩn bị xông về phía trước, nhưng lại bị Nguyệt Ngưng Nhi và Thân Đồ Song Song ngăn lại.

Nhìn hình ảnh ảnh, sinh động giống như thật, mọi chuyện xảy ra trong Phù Vân Thê được chiếu lại rõ ràng.

Giống như lời nói của Nguyệt Ngưng Nhi và Thân Đồ Song Song, Công Dương Tinh Vũ muốn giết người diệt khẩu, nhưng lại bị Tô Dật cường sát.

Hiểu rõ được chân tướng mọi chuyện, tấy cả võ giả đều hít vào một ngụm khí lạnh, không dám nói lời nào.

Vừa đánh lên người Công Dương Tinh Vũ, bây giờ lại đánh hắn mặt! Người thanh niên ngoại tông này muốn hoàn toàn khai chiến với Công Dương gia sao?

Ở bên khác, mười người đứng đầu Vân Bảng, khoé miệng của đám người Đông Phương Uyên và Vu Mã Tu đều nở nụ cười lạnh, còn mấy người Vũ Văn Huyền Phong, Kính Thiên Trảm, và Vân Hãn Trần thì sắc mặt nặng nề.

Từ trên người Tô Dật, các cường giả cảm thấy một loại uy hiếp vô hình.

Nhiều ánh mắt thâm thúy rơi xuống người Tô Dật, một thiếu niên có thực lực Nguyên Tông cảnh tứ trọng, vậy mà có thể phản sát Công Dương Tinh Vũ?

Mười trong danh sách, bất kỳ ai cũng muốn mình đạt được thứ tự tốt, vì vậy ai cũng nổi lên sự đề phòng với thanh niên này.

- Công Dương Vô Minh, ngươi còn có lời gì có thể nói

Trong mắt Nguyệt Vô Cấu bắn ra sự vui mừng.

Bị Công Dương gia uy hiếp áp chế trong thời gian dài như vậy, cuối cùng nhờ thanh niên thần kỳ này mà nở mày nở mặt.

Đôi mắt Công Dương Vô Minh ảm đạm đi khá nhiều, toàn bộ móng tay đều đã đâm sâu vào lòng bàn tay, máu me đầm đìa.