Chương 2152
Cái gì!
Ánh mắt của Công Dương Tinh Vũ và Công Dương Vô Minh trở nên ngốc trệ trong nháy mắt.
Cho dù trong nhà có Tuyết Yên Thảo, cũng chỉ có thể ngăn chặn, còn chữa được tận gốc hay không là vấn đề khác.
Vậy mà tiểu tử này, chỉ trong thời gian ngắn đã có thể trị hết bệnh cho Ngưng Nhi rồi?
Không chỉ chữa khỏi, còn làm cho Nguyệt Ngưng Nhi có dấu hiệu đột phá nữa?
Chỉ một lát, mọi người đều xôn xao, ai cũng dùng ánh mắt nhìn Tô Dật như nhìn quái thai.
Thanh niên ngoại tông kia rốt cuộc là ai! Sao có thể thần thông quảng đại như vậy?
Bệnh của Nguyệt Ngưng Nhi, ai cũng biết, là ngay cả Công Dương gia giỏi về y dược cũng khó ra tay chữa trị, vậy mà thanh niên này lại có thể chữa lành?
- Không có khả năng! Sao Ôn Uyên có thể lợi hại như vậy?
Thân Đồ Song Song há to miệng, thời gian như ngừng lại.
- Không gì là không thể! Hắn chính là người sáng tạo ra kỳ tích!
Vương Thượng Vũ và Mộc Nhân Kiệt mở to mắt, nháy mắt về phía Tô Dật, cũng giống như đang thị uy với mọi người.
Mà ánh mắt của mười người đứng đầu Vân Bảng, Đông Phương Uyên, Kính Thiên Trảm đều thu liễm lại, xem kỹ người thiếu niên không có danh tiếng gì kia.
Ngay cả Vân Hãn Trần chói mắt vừa rồi, cũng bị Tô Dật cướp đi không ít ánh sáng nhờ tin tức kinh người này.
Ánh mắt Vân Hãn Trần hơi nheo lại, nhìn Tô Dật, âm thầm rung động.
Trên đài cao, Vân Trung Ly gọi Nguyệt Ngưng Nhi đi qua, dùng linh hồn nhìn trộm, sau đó nhẹ gật đầu, nói khẽ.
- Không sai! Vết thương trên người Ngưng nhi đã khỏi hẳn!
- Không có khả năng! Sao có thể đơn giản như vậy!
Sắc mặt Công Dương Tinh Vũ biến thành màu đất trong nháy mắt, gào thét với Vân Trung Ly như hung thần.
- Chữa khỏi thì thế nào! Hắn ở chung một phòng với Nguyệt Ngưng Nhi! Đó là con dâu nhà ta! Chính là đang làm nhục Công Dương gia!
Lập tức, Công Dương Vô Minh cười lạnh một tiếng, bấm tay thành trảo, quay đầu đâm thẳng đến yết hầu Tô Dật, tiếng âm sát âm bạo vang vọng.
- Tiểu tử, đánh cháu ta bị thương, làm nhục nhà ta! Ta muốn ngươi chết!
Công Dương Vô Minh quát to một tiếng.
- Oanh!
Chỉ một thoáng, không gian vỡ nát thành từng mảnh, trong huyết sắc ngập trời, một bàn tay vô hình từ trên trời giáng xuống, muốn chụp nát Tô Dật!
Trong ánh lửa tung toé, công kích của Công Dương Vô Minh quá nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người không kịp phản ứng.
- Công Dương Vô Minh muốn giết người diệt khẩu!
Nguyệt Ngưng Nhi hét lên một tiếng.
Chỉ thấy trên hư không, bàn tay mênh mông làm cho cả bầu trời vặn vẹo.
Lúc Vân Trung Ly và Nguyệt Vô Cấu hô to "Không thể", bàn tay của Công Dương Vô Minh đã xuyên qua không gian, không gian vặn vẹo gió nổi mây phun chỉ trong phút chốc!
Tất cả mọi người rung động, các võ giả sợ hãi, con ngươi co rút lại, ai cũng có thể cảm nhận được uy hiếp to loén từ cường giả Nguyên Vực cảnh bát trọng.
Trên hư không, Công Dương Vô Minh phóng đến, lấn người đến gần, trong huyết lãng ngập trời, ánh hồng bốc lên, chiếu lên khuôn mặt tươi cười vặn vẹo của Công Dương Vô Minh, hắn biết, Ôn Uyên phải chết!
Chỉ cần Ôn Uyên chết, là đã có thể giải được mối hận trong lòng.
Cho dù vết thương của Nguyệt Ngưng Nhi đã lành, những chuyện xảy ra ở đây không có ai làm chứng, Công Dương gia cũng không tính mất mặt mũi.
- Sưu sưu!
Theo sát ngay phía sau, ba luồng nguyên khí của Vân Trung Ly, Nguyệt Vô Cấu, Thân Đồ Ý gặp nhau trong nháy mắt, mà lúc nhìn thấy bàn tay đánh về Ôn Uyên, chuyện xảy ra tiếp theo làm cho tất cả mọi người che miệng lại!
Trong ánh mắt nhìn chăm chú kinh hãi của mọi người, bóng người Tô Dật đột nhiên giống như quỷ mị biến mất trong trời đất.
- Ầm ầm!
Bóng người chồng lên nhau, dưới mây đỏ, bốn bóng người Tô Dật đứng trong hư không, bàn tay giơ lên trời, đánh thẳng lên huyết ảnh ngập trời kia.
Ngay khi chưởng ấn huyết sắc đánh xuống, bốn hồn ảnh hóa thực như bị vặn vẹo, cuối cùng nổ nát.
- Ầm!
Bốn tiếng nổ liên tục vang lên, năng lượng kinh khủng bay ra, màu đỏ máu vì vậy mà biến mất, đồng thời, màu lam của băng tinh xẹt qua không trung.
Cả quảng trường lặng yên không tiếng động, biến cố xảy ra quá bất ngờ làm cho mọi người chấn kinh tại chỗ.
Chuyện vừa xảy ra quá mức kinh người, Công Dương Vô Minh ra tay nhanh như sấm chớp và Ôn Uyển nhanh chóng đánh trả làm cho mọi người run sợ không hiểu nổi.
Bốn hồn ảnh vừa rồi là gì? Do Ôn Uyển tạo ra sao?
Ngay dưới công kích của Công Dương Vô Minh, Ôn Uyên còn có thể sống sót được sao?
Mọi người tận mắt chứng kiến, nuốt ngụm nước bọt, gia chủ Công Dương Gia lại ra tay giết một thanh niên! Bá đạo đến cỡ nào? Quyết liệt đến mức nào chứ?
- Muốn giết người diệt khẩu cũng không cần gấp như thế chứ?
Trên hư không, một giọng nói vang lên, kéo mọi người ra khỏi cơn kinh ngạc.
Lập tức, tất cả mọi người như là nhìn thấy quỷ, bọn họ nhìn thấy Ôn Uyển đứng trên băng tinh nhàn nhạt phía trên không trung.
Ôn Uyên khoanh tay, không hề bị thương chút nào!
- Là ngươi! Gia gia, hôm đó, chính là hắn cướp Tuyết Yên Thảo! Đánh tôn nhi trọng thương!
Nhận ra băng tinh màu lam kia, Công Dương Tinh Vũ hung dữ, nhanh chóng nói với Công Dương Vô Minh.
Công Dương Vô Minh lập tức biết vì sao Ôn Uyên có thể cứu được Nguyệt Ngưng Nhi, bởi vì gốc Tuyết Yên Thảo kia chính là do hắn cướp đi, sắc mặt Công Dương Vô Minh trở nên vô cùng âm lãnh.
- Tiểu tử, ngươi đánh cháu ta hai lần, ngươi nghĩ Công Dương gia dễ bị ức hiếp như vậy sao! Hôm nay, ngươi phải chết!
Lúc này, Vân Trung Ly, Nguyệt Vô Cấu và Thân Đồ Ý nhanh chóng bay đến trước người Tô Dật.
Một chiêu vừa rồi đã làm cho Vân Trung Ly nổi giận.
Vân Trung Ly đã đồng ý với Tô Kính Uyên sẽ chăm sóc Tô Dật, nếu vừa rồi Tô Dật không né được thì hậu quả khó lường!
- Công Dương Vô Minh, ta nói hắn sống được!
Bóng người Vân Trung Ly bỗng nhiên đứng thẳng, mái tóc dài bay trên áo choàng trắng, đạp không đứng trước người Tô Dật, giống như kết nối với trời đất.
- Đại gia chủ!
Ánh mắt cương ngạnh của Vân Trung Ly làm cho Công Dương Vô Minh nhíu mày, sắc mặt thay đổi.
Sau đó, Vân Trung Ly trừng mắt nhìn Công Dương Vô Minh, rồi mới nhìn qua Tô Dật.
Hai người bốn mắt đụng vào nhau, khí tức của Vân Trung Ly không tự chủ mà khuếch tán ra.
Nháy mắt thấy được khí tức của Vân Trung Ly thay đổi, trong lòng Tô Dật giật thon thót, sợ Vân Trung Ly nhận ra mình, nhưng nhìn lại ánh mắt của Vân Trung Ly, Tô Dật yên lòng.
- Ôn Uyên, Nguyệt gia thiếu ngươi một phần ân tình, hôm nay nhất định sẽ bảo vệ ngươi! Ngươi yên tâm đi!
Nguyệt Vô Cấu kích động nhìn Tô Dật, khác xa với vẻ bá đạo vừa rồi.
Người ở chỗ này đều biết, Tô Dật cứu Nguyệt Ngưng Nhi, phần ân tình này giống như đã cứu vớt Nguyệt Gia khỏi nước sôi lửa bỏng.
Không riêng gì việc cứu vớt danh tiết của Nguyệt Ngưng Nhi, còn vì giữ gìn tự tôn của Nguyệt Vô Cấu, sao Nguyệt Vô Cấu lại không che chở cho Ôn Uyển được chứ?
Không đợi Tô Dật nói chuyện, Nguyệt Vô Cấu đã quay người qu Công Dương Vô Minh, phẫn nộ quát lên.
- Công Dương Vô Minh, ngươi thật là uy phong đấy! Vậy mà dám ra tay với đệ tử ngoại tông tham gia Yểm Hải Tuyệt Cảnh! Mặt mũi của Vân Tiên Cổ Tông ta đã bị ngươi làm cho mất hết!
Nguyệt Vô Cấu nhàn nhạt hừ lạnh một tiếng, tay áo phất xuống, bá khí nghiêm nghị khuếch tán ra trong nháy mắt.
- Công Dương Vô Minh, Ôn Uyên dẫn Ngưng Nhi vào Nguyệt Cung, chúng ta đã tra rõ ràng, là vì chữa thương cho Ngưng Nhi! Bây giờ ngươi còn gì để nói?
Vân Trung Ly cau mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Công Dương Vô Minh.