← Quay lại trang sách

Chương 2155

Năng lượng như thiên uy giáng lâm nương theo tiếng nổ thật to, bao phủ lên người Công Dương Vô Minh.

Bỗng nhiên, hai con ngươi của Công Dương Vô Minh run run, một cỗ chấn nhiếp từ đầu xuống chân khiến cho Công Dương Vô Minh cảm giác bản thân mình cực kỳ nhỏ bé.

Khí tức của hai thanh niên trước mắt phóng thích ra, đủ để đập trời đánh đất.

So sánh với Công Dương Vô Minh, chỉ dùng uy áp thôi là đủ bị nghiền ép.

Cuối cùng Công Dương Vô Minh cũng không kềm được sự già nua, ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích, run rẩy nói.

- Vậy các ngươi muốn làm thế nào?

- Thượng Vũ, ngươi nói đi!

Tô Dật phất trường bào một cái, sát ý trong mắt dần dần biến mất, hắn đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Vương Thượng Vũ.

Vương Thượng Vũ là nhân vật chính của trận thị uy tuyệt đối này, tất nhiên Tô Dật sẽ giao quyền chủ động cho hắn!

Bắt Công Dương gia quỳ xuống hay là xin lỗi, đều là đền bù của Tô Dật cho Vương Thượng Vũ!

- Xoẹt!

Tiếp theo, quanh người Vương Thượng Vũ bộc phát ra khí tức hung hãn, tiếng nổ trầm đục vang lên quanh người Công Dương Vô Minh, giống như sấm rền vang vọng trời đất.

Vụ nổ ánh sáng ngay trên người Công Dương Vô minh, làm cho cơ thể hắn bị chôn trong không gian gợn sóng.

- Phanh phanh phanh!

Vô số tiếng nổ liên tiếp vang lên, mọi người ở đây đều đã run rẩy nhìn, nhịp tim liên tục tăng nhanh.

Lúc này, sát ý trong hai con mắt màu vàng của Vương Thượng Vũ lại tăng vọt lần nữa, không gian bốn phía tiếp tục chấn động, tiếng nổ vang trước cửa Thăng Vân Cung.

- Sau này, Công Dương gia và Nguyệt gia không còn hôn ước! Ta, Vương Thượng Vũ không cần lời xin lỗi của các ngươi! Cửu Thiên Thập Địa, người Công Dương gia không xứng!

Một chữ cuối cùng thốt ra, linh hồn Công Dương Vô Minh cũng run rẩy theo, sắc mặt hắn đã trắng bệch.

Đôi mắt chăm chú nhìn vào lôi vân cường hãn, khóe miệng Công Dương Vô Minh run rẩy.

Chỉ cần có thể tranh thủ thời gian, hắn có thể đồng ý bất cứ điều kiện gì, nên vội vàng nói.

- Được, Công Dương gia và Nguyệt gia không còn hôn ước! Tinh Vũ và Nguyệt Ngưng Nhi không liên quan đến nhau.

Tiếng nói thê thảm của Công Dương Vô Minh vang lên, khí tức của Vương Thượng Vũ và Tô Dật cũng thu liễm lại.

Một giây sau, vì đề phòng Công Dương Vô Minh trở mặt ra tay, Vân Trung Ly, Nguyệt Vô Cấu, Thân Đồ Ý bay lên không trung, nhanh chóng đến bên cạnh Tô Dật.

Vương Thượng Vũ khôi phục như bình thường, hắn há miệng thở hổn hển nhìn Tô Dật, khí tức hơi nhúc nhích, trong mắt tràn đầy rung động, thật lâu sau cũng không nói nên lời.

Cuối cùng, mũi của Vương Thượng Vũ đã đỏ bừng, không ngừng kích động, run rẩy nói.

- Huynh đệ, cám ơn ngươi!

Câu này, Vương Thượng Vũ nghẹn từ rất lâu, oán khí trong lòng đã sớm tra tấn hắn điên rồi.

Từ nhỏ, Tô Dật chính là Hỗn Thế Ma Vương của Man thành, chính hắn luôn luôn đi theo phía sau nói cười.

Nhưng bỗng nhiên, Tô Dật không ở đó nữa, Vương Thượng Vũ phải một mình đối mặt với ác ý xung quanh, bốn năm qua có thể nghĩ được hắn phải chịu bao gian khổ.

Hôm nay, cảm xúc của Vương Thượng Vũ bay cao, cực kỳ kích động.

Bởi vì hắn cũng có thể ngạo thị giữa trời đất, cũng có thể đứng trên cương vị là một cường giả, dẫm tất cả những kẻ từng ức hiếp mình xuống dưới chân.

- Ôn Uyên giúp kẻ này tìm về sự tự tin, chỉ với thiên phú như vậy, sợ rằng Vân gia không giữ được Vương Thượng Vũ!

Ánh mắt Vân Trung Ly hơi nhúc nhích, nhẹ giọng thở dài.

Tô Dật mỉm cười, nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Vương Thượng Vũ.

Tất nhiên hắn biết, vừa rồi đã là cực hạn của Vương Thượng Vũ.

Nếu lại tiếp tục chống đỡ, đối Vương Thượng Vũ mà nói, cơ sở của hắn quá yếu, cơ thể cũng sẽ bị bạo liệt mất.

Vương Thượng Vũ có thể làm được như vậy, đã là không dễ dàng rồi.

- Ngươi phải cảm ơn chính ngươi! Mọi thứ đều do ngươi tự mình tranh thủ! Sau này, võ đạo đỉnh phong, ta và ngươi cùng trèo lên!

Tô Dật cười nhạt.

Thật lâu, tất cả mọi người ở đây đều như hóa đá nhìn lên bầu trời.

Không ai từng nghĩ được, ba thế lực Cổ tông, lại bị hai tên thanh niên ép thành như vậy.

Khí phách nghiêm nghị trước chúng sinh, hình ảnh vừa rồi đã làm cho tất cả mọi người nhiệt huyết sôi trào, không ngừng kích động.

Ánh mắt của vô số cường giả nhìn về phía Tô Dật và Vương Thượng Vũ trở nên trang trọng.

Hai thiếu niên này, giọng nói cường thế bá đạo.

Nhưng không hề làm cho người khác có cảm giác cuồng vọng tự đại, uy áp bá đạo làm cho đáy lòng tất cả mọi người rung động.

Trước đó, đệ tử trong ngoài phủ chán ghét Tô Dật, đố kị Tô Dật, nhưng bây giờ đều đã thay đổi hẳn.

Thậm chí, ánh mắt của một số nữ võ giả nhìn về phía hai người đều hiện lên sự ngưỡng mộ sâu sắc.

Trên không trung, sự chấn động trong mắt Vân Trung Ly còn chưa tan biến, nhưng lúc này, lại là thời điểm tốt nhất.

Nhìn đám người, giọng nói già nua của Vân Trung Ly vang lên khắp nơi, rơi vào tai của từng người.

- Ta tuyên bố, ngày mai mới chính thức mở cửa Yểm Hải tuyệt cảnh, tất cả mọi người trở về chuẩn bị! Không được ở lại Thăng Vân cung!

Người ở đây đều biết rõ, hôm nay không mở nổi tuyệt cảnh rồi.

- Đi!

Ánh mắt Công Dương Vô Minh hơi run rẩy, hắn hung hăng nhìn qua Tô Dật và Vương Thượng Vũ, sau đó dẫn Công Dương Tinh Vũ rời khỏi Thăng Vân cung.

Người người nhốn nháo trước Thăng Vân cung, rất nhiều người chưa rời đi, không thể nào xua tan được hình ảnh bá đạo vừa rồi khỏi đôi mắt.

Mười người trước Vân bảng, Đông Phương Uyên, Kính Thiên Trảm, Vũ Văn Huyền Phong đều liếc mắt nhìn chằm chằm Ôn Uyên trên không, sau đó quay người rời đi.

- Ôn Uyên... Rất có ý tứ!

Bên trong áo choàng đen, ánh mắt Vu Mã Tu bắn ra một luồng ánh sáng, sau đó chuyển ánh mắt đến chỗ Vân Hãn Trần cách đó không xa.

Lúc này, Vân Hãn Trần đứng sau lưng Vân Trung Ly, một đám cường giả Vân gia cũng tụ tập trước cửa Thăng Vân cung.

Tô Dật đảo mắt liếc mắt quanh không trung, ánh mắt chạm với Vân Trung Ly cách đó không xa.

Bất chợt lướt qua rất nhanh, trong lòng Tô Dật thầm nhủ, chẳng lẽ Vân Trung Ly nhận ra hắn thật?

Nếu nhận ra hắn, vì sao Vân Trung Ly không vạch trần?

Nếu Vân Trung Ly không vạch trần, tất nhiên Tô Dật sẽ tiếp tục suy nghĩ, ngày mai chính thức tham gia Yểm Hải tuyệt cảnh.

- Đi thôi!

Tô Dật hít sâu một hơi, nói với Vương Thượng Vũ, Mộc Nhân Kiệt ở bên cạnh, chuẩn bị trở về nhà tranh.

Bây giờ chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, đầu tiên gặp Tô Uyển, chuyện của Vân Tinh, chắc chắn cha sẽ quan tâm nhiều hơn hắn.

Chuyện của Vân gia, xem ra còn phức tạp hơn hắn nghĩ nhiều!

Một Vân gia, một Long gia, đều che giấu bí mật cực sâu.

- Ôn Uyên!

Sau lưng có tiếng gọi khẽ kéo suy nghĩ của Tô Dật quay về, Nguyệt Ngưng Nhi dẫn theo Thân Đồ Song Song, nhanh chóng đi đến trước mặt hắn.

Từ trước đến nay Thân Đồ Song Song luôn phóng khoáng, nhưng lần này nàng nhìn về phía Vương Thượng Vũ và Tô Dật, đều có cảm giác lo sợ, làm cho Vương Thượng Vũ nghi ngờ hỏi.

- Song song tỷ, có chuyện gì vậy?

- Không có gì!

Nghe vậy, ánh mắt Thân Đồ Song Song hơi né tránh.

Ai cũng không biết, vừa rồi nàng đến gần bọn họ phải chịu sự chấn nhiếp lớn, làm cho nàng rung động đến mức nào.

- Ôn Uyên, nãi nãi nói, mời ba người các ngươi đến Nguyệt gia ở!

Nguyệt Ngưng Nhi dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía Tô Dật, nam nhân ở trước mắt trầm tĩnh như nước, thâm thúy đôi mắt trung phảng phất cất giấu không thể đào đào bí mật, tới đối đầu, Nguyệt Ngưng Nhi lại có chút tâm đãng.

- Nguyệt gia chủ?

Tô Dật nhìn quanh không trung, người Vân gia đã không còn thấy đâu, Nguyệt Vô Cấu cũng đã về trước.

Nếu Nguyệt Vô Cấu ra đã mặt mời, chỉ sợ những nhà khác sẽ chỉ trích, nên mới để cho Nguyệt Ngưng Nhi đến mời.