Chương 2156
Vương Thượng Vũ và Mộc Nhân Kiệt đều nhìn Tô Dật, Tô Dật nói đi, tất nhiên hai người bọn họ cũng sẽ đi.
- Vậy đi thôi!
Tô Dật thờ ơ nhún vai, thật ra nhà tranh cách nội phủ quá xa, Vương Thượng Vũ tiêu hao nguyên khí quá nhiều, không thích hợp đi lại nhiều.
Tiếp theo, dưới sự dẫn đường của Nguyệt Ngưng Nhi, đám người đi về Nguyệt gia.
Nguyệt gia, thế lực lớn thứ hai Vân Tiên Cổ Tông.
Nghe tin vết thương của Nguyệt Ngưng Nhi được một thanh niên tên là Ôn Uyên chữa trị tốt, toàn bộ Nguyệt gia đều vui mừng hớn hở, chỉ thiếu dùng chiêng trống ồn ào náo động, trắng trợn chúc mừng.
Vạn năm cổ ốc, dương liễu chồng khói.
Trong đêm lạnh như nước, dưới ánh trăng sáng tựa như mâm tròn chiếu rọi tại lên Nguyệt gia cổ kính.
Trên vách tường gắn xương sứ trắng bệch, không trung tràn đầy năng lượng nguyên khí, Nguyệt gia như một bảo địa làm cho người ta cảm giác xinh đẹp.
Bước vào Nguyệt gia, ánh mắt đám người Tô Dật và Vương Thượng Vũ đều tỏa sáng, quanh thân một trăm linh tám chỗ khiếu huyệt không tự chủ được hô hấp lấy, nhất thời đám người ánh mắt lộ ra một tia tinh quang.
Tô Dật chậm rãi lắc đầu, không ngừng thử bắt giữ năng lượng trong không trung.
Tu luyện trong hoàn cảnh cực hạn thế này, khó trách Nguyệt gia có thể trở thành thế lực lớn thứ hai Cổ tông.
So sánh với Đông Phương Sơn giới, đúng là một trời một vực.
Đi theo bước chân của Nguyệt Ngưng Nhi, mấy người xuyên qua hành lang thủy tạ, nhanh chóng đi vào sâu trong Nguyệt gia.
Vừa đi vào nhà, đã phảng phất hương thơm bay vào mũi, cho dù là màn tơ rủ xuống cũng đều tản ra năng lượng hùng hồn.
Tô Dật hơi kinh ngạc, nhanh chóng nhìn quanh một lượt.
Bất kì món đồ nào ở đây đưa ra, chỉ sợ đều có thể làm cho võ giả chạy theo như vịt, cho dù là một tấm tranh treo tường đơn giản, cũng đều có phẩm chất Huyền phẩm trung giai.
- Tráng lệ quá! Đúng thật là tiên cảnh nhân gian!
Đôi mắt Mộc Nhân Kiệt mở lớn, cảm thán nói.
Vô Cực Giáo là tồn tại có một không hai của Vô Cực Đại Lục rồi, nhưng nếu so sánh với Nguyệt gia, vẫn có khoảng cách không nhỏ.
Chỉ thấy Vương Thượng Vũ khẽ cười một tiếng, nói nhỏ với Mộc Nhân Kiệt.
- Nhân kiệt ca, thế gian cũng không chỉ có nơi này là nhân gian tiên cảnh đâu! Còn có rất nhiều nơi kỳ diệu đấy!
Tô Dật cười nhạt một tiếng, tất nhiên biết Vương Thượng Vũ nói đến không gian thần bí của hắn.
Nhắc đến không gian thần bí, tâm hồn của Tô Dật bắt đầu có chút rung động.
Từ khi mở cửa thứ hai Linh Hồn Quan, Xích Phi Hồng và Thiết Hồn Mạch đều không nói chuyện, Linh Thiên Tuyết cũng nói chuyện vài câu rồi yên ắng đến giờ.
Đối với ba vị này, trong lòng Tô Dật nhịn không được mà lo lắng.
Phải tranh thủ thời gian tìm một chỗ nào đó để nhìn trộm một chút, Tô Dật thầm nghĩ.
- Thượng Vũ đệ đệ, xem ra đệ đã đi đến tiên cảnh đó rồi?
Thân Đồ Song Song khẽ cười một tiếng.
Nguyệt Ngưng Nhi ở phía trước cũng xoay đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp thướt tha lung linh dưới ánh trăng, thấp giọng cười nói
- Những nơi Ôn Uyên và Thượng Vũ đệ đệ từng đi qua chắc chắn chúng ta không tưởng tượng nổi, nếu không cũng sẽ không có hào quang rực rỡ như ngày hôm nay! Đi thôi, nãi nãi đang chờ ở đại sảnh!
Dứt lời, Nguyệt Ngưng Nhi làm lễ thật sâu với Ôn Uyên, dẫn đường đi về phía trước.
Đi vào bên trong, Nguyệt Vô Cấu và một đám người Nguyệt gia đã sớm chờ bên trong, vừa nhìn thấy đám người Ôn Uyên đến, lập tức đứng dậy.
- Ân nhân!
Dáng người Nguyệt Vô Cấu đẫy đà, cho dù tuổi tác đã cao, nhưng vẫn không hề có dấu vết tuổi tác, lánh mắt liên tục rung động.
Nguyệt Vô Cấu đứng dậy, đám người Nguyệt gia đều là nhìn về phía người đi đến, người có thể cứu Nguyệt gia khỏi biển lửa vậy mà có tuổi nhỏ như vậy.
- Hôm nay, Ngưng nhi thoát khỏi cảnh bị vũ nhục, Nguyệt gia thoát ra khỏi khốn cảnh, toàn bộ nhờ ân nhân, xin nhận lễ của lão thân!
Nguyệt Vô Cấu khẽ cười nói.
Tô Dật vội vàng đỡ Nguyệt Vô Cấu dậy, lắc đầu, nói nhỏ.
- Nguyệt gia chủ, thật ra đều là duyên phận, ta không chịu nổi đại lễ như vậy! Xin đứng dậy!
Ánh mắt Nguyệt Vô Cấu lộ ra dị sắc, thanh niên trước mắt không kiêu không nịnh, không tham công không liều lĩnh, sự trầm ổn như núi nhanh chóng hấp dẫn đám người Nguyệt gia.
Lập tức, Nguyệt Vô Cấu gật đầu cười, để cho đám người lui ra, trong nội sảnh chỉ có Nguyệt Vô Cấu, Nguyệt Ngưng Nhi, còn có Tô Dật ba người.
Bên trong trở nên rộng rãi đi không ít, Nguyệt Vô Cấu ngồi ở vị trí đầu, trên mặt mang không giấu được ý cười.
Bà mừng rỡ nhìn ba người Tô Dật, ánh mắt hiền lành lại sâu thúy không ngừng đảo qua người Tô Dật, Vương Thượng Vũ và Mộc Nhân Kiệt.
- Đúng là anh tài, Cổ tông đã sớm nghe danh, thiên phong thứ bảy, thiên tài của Vô Cực Đại Lục! Không sai!
Nguyệt Vô Cấu bắt đầu nói từ Mộc Nhân Kiệt.
Mộc Nhân Kiệt kinh sợ, lập tức cung kính cười một tiếng.
Vô Cực giáo xưa nay có qua lại với Vân Tiên Cổ Tông, vid vậy, đối với sự tán thưởng của Nguyệt Vô Cấu, trong lòng Mộc Nhân Kiệt vô cùng vui vẻ.
- Thượng Vũ càng quen thuộc, Ngưng nhi và Vân Tinh tiểu như người nhà, Uyển nhi là muội muội của Vân Tinh, mà Thượng Vũ lại có quan hệ không tệ với Nguyệt gia! Bây giờ, Thượng Vũ đạt được thành tựu như thế này, lão thân vui mừng không thôi!
Nguyệt Vô Cấu nhìn chăm chú nhìn Nguyệt Ngưng Nhi, sắc mặt hơi đổi, khóe mắt hơi co rúm.
- Vậy vì sao để Thượng Vũ ở nhà tranh một mình trong bốn năm?
Tô Dật cười nhạt một tiếng, nhưng ai cũng có thể nghe ra được hàn ý thấu xương trong đó.
Tô Dật vì Vương Thượng Vũ mà bênh vực kẻ yếu, lập tức, bầu không khí bỗng nhiên xiết chặt, ánh mắt của Nguyệt Ngưng Nhi và Thân Đồ Song Song trở nên khinh động.
Ai cũng đã biết, Vương Thượng Vũ là vảy ngược của Tô Dật, Vương Thượng Vũ mất cái gì, Tô Dật đều sẽ thay hắn tìm về!
Một câu nói kia, làm cho mọi người ở chỗ này phải nhướng mày.
- Ai, Ôn Uyên! Cổ tông là một đầm nước già đến mức không thể già hơn, nếu muốn động vào, tất nhiên là phải thương cân động cốt! Ngưng nhi và Thân Đồ Song Song cũng đã từng âm thầm giúp Thượng Vũ không ít!
Sắc mặt Nguyệt Vô Cấu hơi thu liễm, một tia rung động khó thấy nhanh chóng lướt qua.
Nhẹ nhàng thưởng thức tách trà ở trong tay, ánh mắt Tô Dật trở nên lăng lệ trong nháy mắt, khí tức hung hãn giống như gợn sóng vận chuyển, yếu ớt nói.
- Vậy ta phải xem Vân gia này rốt cuộc có thứ gì, mà ta cũng phải động gân động cốt!
Bỗng nhiên, trong nội sảnh lớn như vậy, không khí nhanh chóng đông lạnh, ánh mắt của cả đám người rung động.
Bỗng nhiên, Nguyệt Vô Cấu nhìn khí tức cường đại của thanh niên trước mắt, ánh mắt hơi nheo lại, sau đó hiện lên tia khác lạ.
Thanh niên trước mắt, giơ tay nhấc chân đều có bá khí Vương Giả chí tôn, làm cho Nguyệt Vô Cấu luôn trầm tĩnh như nước cũng không nhịn được phải thưởng thức.
- Thượng Vũ, Nhân Kiệt, các ngươi muốn gia nhập vào Nguyệt gia không?
Nguyệt Vô Cấu gật đầu nói.
Lập tức, tất cả mọi người ở đây đều là ngừng lại, quyết định bất ngờ của Nguyệt Vô Cấu làm cho Vương Thượng Vũ ngây người.
Thấy Mộc Nhân Kiệt điên cuồng đồng ý, sau đó Nguyệt Vô Cấu nhìn về phía Vương Thượng Vũ.
- Với tư chất của ngươi, ở lại Nguyệt gia có thể có được tài nguyên tu luyện hơn, sau này chắc chắn có thể đăng đỉnh võ đạo chí tôn!
- Cái này?
Vương Thượng Vũ không vui mừng như trong tưởng tượng, hắn nhíu mày, nhìn về phía Tô Dật.
Khuôn mặt Tô Dật đạm mạc, như đang nói, chính ngươi tự quyết định.
Tất nhiên Vương Thượng Vũ không phải người ngu, Nguyệt Vô Cấu muốn dùng hắn để Tô Dật bảo vệ Nguyệt gia trong Yểm Hải tuyệt cảnh, ba người bọn họ cũng sẽ thật lòng giúp đỡ Nguyệt Ngưng Nhi.
Nghĩ đến đây, Vương Thượng Vũ lại lắc đầu, ánh mắt liếc nhìn đám người Nguyệt Ngưng Nhi đang mong chờ, lạnh giọng nói.
- Ta đã bị Cổ tông đuổi, gia nhập Ngự Thiên cung! Bây giờ đã bái sư môn, không thể tùy ý rời khỏi!