Chương 2160
Tô Dật trước mắt, uy áp cực mạnh, năng lượng linh hồn kinh khủng, không có một Nguyên Tông cảnh tứ trọng bình thường nào có thể so sánh.
Trong không gian thu hẹp, gợn sóng không gian dập dờn bay ra, yêu khí kinh khủng làm cho bốn phía đều bị kiềm chế.
- Thật là lợi hại!
Thân Đồ Song Song thấy uy áp kinh khủng như vậy, sắc mặt nàng trở nên kinh hãi.
Cho dù lúc chữa thương nàng từng cảm nhận được uy áp của Tô Dật, nhưng lúc này thanh tỉnh, Nguyệt Ngưng Nhi vẫn khó tránh khỏi ngạc nhiên.
Trong khí tức tàn bạo, ánh sáng di động quanh người Tô Dật, khuôn mặt cũng dần dần biến đổi thành khuôn mặt thanh tú trước đâu, sự rung động từ sâu trong tâm linh tràn ra.
- Thật ra tên ta là Tô Dật!
Bỗng nhiên, sắc mặt của Nguyệt Ngưng Nhi và Thân Đồ Song Song thay đổi trong nháy mắt, một cỗ tức giận hiện lên trên khuôn mặt của Thân Đồ Song Song.
- Chính là ngươi! Ngươi chính là Tô Dật?
Nguyệt Ngưng Nhi cảm giác như mình nghe nhầm, bờ môi nàng khẽ nhếch, đôi mắt đỏ bừng, nói.
- Ngươi chính là người yêu của Tinh nhi, Tô Dật?
- Đúng vậy!
Tô Dật cười khổ một tiếng, rõ ràng hắn đến đây để tìm kiếm tung tích của Vân Tinh, nhưng đi vào Vân gia, hắn phát hiện ra bản thân có nhiều chuyện thân bất do kỷ.
- Tinh nhi vì gặp ngươi nên mới mất tích, ngươi biết nàng ở chỗ nào chưa?
Cái mũi của Nguyệt Ngưng Nhi đỏ lên, ánh mắt ngưng trọng, sự ấm áp vừa rồi đã biến mất tăm.
Tô Dật lắc đầu, nhìn đám người, nói.
- Tung tích của Vân Tinh có lẽ có quan hệ với Long gia, chỉ đến khi bắt được người Long gia, chúng ta mới tìm ra được Tinh nhi!
Dứt lời, hắn im lặng không nói, Nguyệt Ngưng Nhi lau mặt một cái, miễn cưỡng nở nụ cười với Tô Dật, nói.
- Ta phải tìm bà nội, ta đi trước một bước!
Nhìn thật sâu vào Tô Dật, Nguyệt Nhi Như một ánh trăng sáng, vụt ra khỏi căn phòng.
Để lại Thân Đồ Song Song, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Tô Dật, yêu kiều nói.
- Hay lắm, thiệt cho Ngưng nhi tỷ đã chờ ngươi lâu như thế, lại chờ được những lời này!
Đêm khuya, hai bóng cô gái chạy nhanh như bay, xinh đẹp dịu dàng, để lại đám người Tô Dật đứng lặng trong gió đêm.
- Sao vậy?
Mộc Nhân Kiệt ngơ ngác nhìn quanh, đáng lý ra Tô Dật nói ra thân phận thật sự thì mọi người phải vui vẻ chứ?
Vì sao hai người Nguyệt Ngưng Nhi và Thân Đồ Song Song lại giống như rất tức giận?
- Ta biết rồi, bọn họ có quan hệ tốt với Vân Tinh tiểu thư, mà ngươi lại là người yêu của Vân Tinh, nên các nàng mới dời sự tức giận lên đầu ngươi phải không?
Tô Dật và Vương Thượng Vũ nhìn nhau cười, Vương Thượng Vũ lắc đầu nhìn Mộc Nhân Kiệt, võ si đúng là võ si, không biết sao quỷ linh Đan Như Huyên kia lại vừa mắt tên ngốc này.
Vương Thượng Vũ vỗ vỗ vai Mộc Nhân Kiệt, hắn dùng ánh mắt đồng tình nhìn Mộc Nhân Kiệt, giống như đang xem một bệnh nhân không thể cứu nổi.
- Nghỉ ngơi sớm đi! Muốn tu luyện cũng được, nếu không thì đi nghỉ ngơi cho khỏe!
Sau đó Tô Dật nhìn bóng lưng xa xa, khuôn mặt không tự chủ được chìm xuống, sau đó quay về phòng mình.
Thật ra, tâm tư của Nguyệt Ngưng Nhi, sao Tô Dật không hiểu chứ?
Nhưng làm thế này mới là điều tốt nhất cho Ngưng Nhi, nếu như vào tuyệt cảnh nguy nan, Tô Dật còn giấu diếm, vậy thì hắn sẽ là một đồng đội không đáng tin.
Càng không phải là hợp tác chân thành, dù sao Nguyệt gia cũng là quân chủ lực của Vân Gia, có thể bắt được Long gia hay không, Thân Đồ Song Song và Nguyệt Ngưng Nhi đóng vai trò rất quan trọng.
Ngồi trên mép giường, ánh sáng nhỏ vụn hắt vào trong, Tô Dật nhẹ nhàng hấp thu năng lượng thiên địa.
Hắn nhắm mắt lại, mở không gian thần bí ra, hình ảnh trước mắt làm cho Tô Dật và Vương Thượng Vũ cảm thấy kinh ngạc.
Toàn bộ trời đất như bị thay đổi, từ đỉnh đầu Tô Dật và Vương Thượng Vũ phóng thẳng lên trời.
Phong lôi hiển hách vang vọng trên không trung, tia chớp như cuồng phong quanh quẩn trên đỉnh đầu.
Trên bầu trời xa xa, có năng lượng bàng bạc đạt đến mức cao nhất từ trước đến nay.
Tinh tế nhìn lại, ánh sáng thần bí vốn dĩ tán ra trên không trung không còn như trước, nó dần dần hiện lên đồ án.
Lúc Tô Dật và Vương Thượng Vũ mờ mịt đi vào, lập tức có hai khí tức thái cổ mênh mông bắn ra, nương theo tiếng rít, xung quanh hai người hình thành một đồ án hình tròn.
Ánh sáng bảo phủ khắp người, Tô Dật mới phát hiện mình bị một chiếc chuông to lớn trùm lên.
Tô Dật và Vương Thượng Vũ nhìn nhau, trong nháy mắt có thể cảm giác được nhịp tim của đối phương như ngừng lại, nguyên khí trong kinh mạch như chí tôn bá chủ xông lên, thuận dòng chảy xuôi.
Nguyên Hoàng cảnh bình cảnh cũng tại trong lúc vô hình đi theo tấn mãnh đột phá.
Bên trong ánh sáng ôn hòa, Vương Thượng Vũ phộc phát ra năng lượng thiên địa mênh mông, tiếng cơ bắp bạo tạc làm cho cả người hắn có khí thế mạnh như chẻ tre, khí tức hùng hậu vỡ bờ, bình cảnh Nguyên Hoàng cảnh vô thức bị đột phá.
Một bên khác, sấm sét vang dội trên không trung, mây đen cuồn cuộn kéo đến.
Năng lượng thái cổ bao quanh Tô Dật, giống như vượt biên bay đến, dần dần chuyển hóa thành ánh sáng bốn màu, chia ra Thổ, Thủy, Phong, Hỏa.
Tô Dật nhắm hai mắt lại, không rảnh quan tâm đến Vương Thượng Vũ, cùng thời gian đó, trên chỗ cao hư không bỗng nhiên bộc phát cuồng phong gào thét.
Phía dưới thần quang, Tô Dật đứng thẳng, sâu trong hư không, nhiều tiếng rống của thần thú đánh vỡ đám mây, tương liên với thiên uy, giống như thần tích.
Những thần thú thái cổ như Kim Long, Thần Phượng, Bạch Hổ, Huyền Quy lại xuất hiện ở chỗ sâu trên không trung.
Trên trời dưới đất, như đang đi vào thời đại man hoang, cơ thể nặng nề to lớn chỉ cần nghiêng người thôi đã có thể làm trời rung núi chuyển, tiếng sấm cuồn cuộn.
- Phanh phanh phanh!
Thiên âm vang vọng, hung hãn không ngừng!
Rất nhanh, trong toàn bộ không gian thần bí như đang xoay tròn tạo nên gợn sóng, trời đất quay cuồng, thiên uy hung mãnh đến mức có thể hủy diệt hàng vạn sinh linh,uy áp tương liên với nguyên khí quanh người Tô Dật, tạo nên một sự hài hòa không thể tưởng tượng nổi!
- Phanh phanh phanh phanh!
Bốn tiếng chuông già nua từ trên hư không vang lên, khí tức hung hãn nhanh chóng xé rách không gian gợn sóng xung quanh.
Từng vết nứt không gian màu đen sinh ra trong trống rỗng, trong không gian thần bí đen nhánh nay tràn ngập tia sáng màu tím, giống như phạm âm xa xưa xuyên qua thời không bay đến.
- Ong ong ong!
Âm thanh thanh thúy và linh động quanh quẩn đỉnh đầu Tô Dật và Vương Thượng Vũ, năng lượng nồng đậm bao bọc trên người bọn họ.
Mà lúc này, nơi Xích Phi Hồng dừng chân xa xa, thấy trên trời xảy ra dị tượng lần hai, nó phải nằm rạp trên đất, ngạc nhiên nói.
- Thiên địa dị tượng, thần thú lâm thiên, phạn âm trấn thế! Tiếng chuông này, có ý nghĩa gì?
Cơ thể Xích Phi Hồng đang nằm rạp trên đất cũng dần dần trở nên kích động, trong hai con ngươi mờ nhạt thâm thúy đã trở nên khiếp sợ, nghẹn họng trân trối ngước nhìn.
Mà lúc này, trong cửa trước, Thiết Hồn Mạch ngủ say từ lâu cũng dần dần tỉnh lại, thấy cảnh tượng trước mắt, ánh mắt cũng trở nên kinh hãi.