Chương 2159
Xảy ra chuyện làm sao bây giờ? Lão già mất nết Công Dương Vô Minh kia, những năm này ta giả ngu, ức hiếp ta thì thôi! Hắn còn dám ức hiếp con trai ta, ngày mai ta muốn lấy mạng già của hắn!
Tiếng nói càng cuồng bạo hơn của Tô Kính Uyên bay vụt ra, uy áp kinh người bay khắp nơi, nếu có người ở đây thì có lẽ đã run rẩy không ngừng.
Qua mấy hơi, Vân Trung Ly giống như mệt mỏi, hắn ngồi xuống, nhìn chằm chằm Tô Kính Uyên trong bóng tối, nói.
- Được! Chiêu hôm nay của ngươi thật tốt! Tên nhóc kia quấy rối muốn lật trời, chỉ có mình Vu Mã gia bình tĩnh nhất, điều này làm cho người ta không thể không nghi ngờ!
- Vu Mã gia!
Trong một nơi hẻo lánh, tiếng quát lạnh lẽo kèm theo sát ý của Tô Kính Uyên bay ra, một luồng nguyên khí vụt đi.
- Nếu không phải vì Long gia, năm xưa ta và Ôn Phù sẽ không bị truy sát! Sau đó, cũng sẽ không lạc nhau trong Yểm Hải tuyệt cảnh!
Ánh mắt Tô Kính Uyên rung động, sự hối hận chảy ra từ khóe mắt.
- Vân Tinh cũng sẽ không mất tích thế này! Trong lầm đại quyết Vân Bảng ngày mai, hãy để Hãn Trần bắt tên súc sinh Long gia tra hỏi rõ ràng! Có kết quả, ta và ngươi sẽ đi vào Yểm Hải, ngươi tìm Ôn Phù, ta đi tìm Vân Tinh!
Vân Trung Ly nhìn chăm chú ánh trăng ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thán rất nhiều.
- Ta nghe nói, ngày mai Uyển nhi cũng đi vào sao?
Nói đến đây, Vân Trung Ly lập tức xua tay áo, lắc đầu bất đắc dĩ nói.
Cũng không biết tiểu ny tử này nghe được tin tức từ nơi nào, Vương Thượng Vũ vừa trở về, còn dẫn theo một huynh đệ quay trở về, nên nàng rất kích động! Nhao nhao la hét, nói dù thế nào cũng muốn đi vào!
- Chẳng lẽ ngươi không biết trong tuyệt cảnh nguy hiểm thế nào sao? Hơn nữa còn có người Long gia, Vân Tinh xảy ra chuyện rồi, lỡ Uyển Nhi cũng xảy ra chuyện nữa thì thế nào?
Ánh mắt Tô Kính Uyên rung động, trong đôi mắt có sự lo lắng thoáng qua.
Vân Trung Ly cau mày, chắp hai tay nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói nhỏ.
- Năm xưa ta sợ Long gia dùng thủ đoạn, nên đã bảo vệ Uyển nhi quá mức, ngược lại làm cho nàng bị mất tích ở Man thành!
- Những năm này ta cũng nghĩ thông suốt, sợ điều gì sẽ gặp điều đó, vậy nên chúng ta dứt khoát không sợ! Dù sao ta cũng phải chết? Cuối cùng chúng ta cũng phải có một trận tử chiến với Long gia đúng không? Dù sao, con cái cũng phải trưởng thành!
Lời nói như tiếng chuông của Vân Trung Ly làm cho Tô Kính Uyên trở nên trang nghiêm, trong ánh mắt có gợn sóng.
- Đúng vậy, cuối cùng cũng phải có một trận chiến!
Tô Kính Uyên vô thức nắm chặt bàn tay, khí tức trên người như lửa lớn bay lên, quanh quẩn bên ngoài cơ thể hắn.
- Ta tin tưởng Uyển nhi, ngươi cũng phải tin tưởng Dật nhi! Người trẻ tuổi luôn có thể làm ra một vài chuyện phi thường! Chẳng phải đồ hỗn trướng Long Quảng kia cũng phải ăn thiệt thòi trong tay Tô Dật sao?
Vân Trung Ly cười một tiếng, bên trong ánh mắt thoải mái còn kèm theo ưu thương nhàn nhạt.
- Có Uyển nhi đi vào đại quyết Vân Bảng, ta cũng yên tâm. Ít nhất để chăm sóc Uyển nhi, hắn sẽ không tùy tiện đi trong tuyệt cảnh!
Tô Kính Uyên thở dài một hơi, khuôn mặt nổi giận cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
- Thùng thùng!
Lúc này, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng gõ cửa thanh thúy, Vân Trung Ly và Tô Kính Uyên đồng thời giật mình.
Ngoài cửa vang lên một giọng nói trầm thấp, làm hai người yên lòng.
- Sư phụ, là ta, Trần Nhi!
- Ai, cũng là một kẻ si tình!
Giọng nói nhàn nhạt của Tô Kính Uyên bay vào tai Vân Trung Ly, miễn cưỡng nở một nụ cười, bỗng nhiên không gian có gợn sóng dập dờn, Tô Kính Uyên lại ẩn nấp.
Vân Hãn Trần, là người cùng nhau lớn lên từ bé với Vân Tinh, tình thâm nghĩa trọng, trong mắt mọi người ở Cổ Tông, Vân Hãn Trần và Vân Tinh chính là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ do ông trời tạo thành.
Ai ngờ, mọi chuyện vì Vân Tinh trốn đi và biến mất mà tan biến.
- Vào đi!
Thấy được Tô Kính Uyên đã rời đi, Vân Trung Ly trầm thấp nói.
- Kẹt kẹt!
Một nam tử dáng người cao, khuôn mặt tuấn tú đi đến, dáng vẻ phong trần, cho dù trong đêm tối cũng không thể che lấp được phong thái của hắn.
⚝ ✽ ⚝
Tô Dật bàn bạc với Nguyệt Vô Cấu xong thì quay về.
Lúc này, đã là đêm khuya, Nguyệt Ngưng Nhi và Thân Đồ Song Song vẫn chưa đi ngủ, bọn họ ở cùng với Vương Thượng Vũ trong phòng trọ chờ Tô Dật trở về.
- Ôn Uyên! Ngươi quay về rồi?
Nguyệt Ngưng Nhi cảm ứng được khí tức giao động, vội vàng đứng dậy, nàng lôi kéo Thân Đồ Song Song đứng cười nhìn Tô Dật.
Thấy hai cô gái vẫn chưa ngủ, trong lòng Tô Dật cảm thấy mình không nên che giấu nữa.
Hắn đã hợp tác với Nguyệt gia, đương nhiên trong tuyệt cảnh phải phối hợp với Nguyệt Ngưng Nhi bắt người Long gia, bây giờ còn giấu diếm thân phận thì không ổn cho lắm.
- Các ngươi còn chưa ngủ sao?
Đầu tiên Tô Dật nở nụ cười ấm áp, ra hiệu mọi người ngồi xuống.
Ánh mắt Tô Dật nhìn qua Nguyệt Ngưng Nhi, Thân Đồ Song Song, Vương Thượng Vũ và Mộc Nhân Kiệt.
Cuối cùng, Tô Dật nhìn Nguyệt Ngưng Nhi, hắn thấy được sự ngượng ngùng và né tránh ở trong mắt đối phương.
- Còn nói sao nữa, trễ như vậy mới chịu quay về? Ngày mai phải vào tuyệt cảnh, đáng lẽ phải về sớm để điều tức mới đúng!
Vương Thượng Vũ nhướng mày, sau đó nhìn về phía Nguyệt Ngưng Nhi, khẽ cười nói.
- Ngưng nhi sư tỷ cứ phải chờ ngươi về mới chịu nghỉ ngơi! Còn không ta đã đi tu luyện từ lâu rồi!
nhất định phải chờ ngươi trở về mới có thể đi nghỉ ngơi! Ta sớm muốn đi tu luyện á!"
- Thượng Vũ!
Ánh mắt của Nguyệt Ngưng Nhi nhìn về phía Tô Dật thay đổi liên tục, trên gò má nổi lên chút ngượng ngùng, nàng ngập ngừng nói.
- Cái kia, ta còn có chuyện muốn hỏi nãi nãi, vì vậy nên mới phải đợi ngươi trở về! Không giống như suy nghĩ của Thượng Vũ đâu, ngươi đừng hiểu nhầm!
Thân Đồ Song Song và Vương Thượng Vũ nghe Nguyệt Ngưng Nhi nói vậy, đều cười thầm, sau đó giọng nói của Tô Dật trầm xuống.
- Tất cả ngồi xuống đi! Có một việc, ta muốn nói với các ngươi!
Lập tức, sắc mặt mọi người trở nên nghiêm túc, chẳng lẽ Tô Dật muốn nói cho mọi người chuyện trong tuyệt cảnh ngày mai sao?
Nhìn thấy tất cả mọi người ngồi xuống, Tô Dật nói ra kế hoạch của hắn và Nguyệt Vô Cấu cho mọi người.
Đặc biệt là Vu Mã gia, mọi người phải tuyệt đối chú ý, nếu gặp phải, tuyệt đối không được tự ý làm việc, nhanh chóng báo cho người khác giúp đỡ ngay.
- Vu Mã gia, chắc chắn bọn họ là gian tế! Ta thấy khó chịu với bọn chúng lâu rồi!
Vương Thượng Vũ hung hăng nói, hai bàn tay nắm chặt.
Nói xong chuyện quan trọng, giọng của Tô Dật càng trầm thấp hơn, ánh mắt hắn nhìn đám người, hình như Vương Thượng Vũ và Mộc Nhân Kiệt cảm giác được bầu không khí không đúng, giả vờ ho khan một tiếng.
- Sau đây, ta có chuyện muốn nói với Nguyệt Ngưng Nhi và Song Song, Thượng Vũ và Nhân Kiệt đã biết trước rồi.
- Chuyện gì?
Thân Đồ Song Song nở nụ cười tinh nghịch, nàng còn nháy mắt ra hiệu với Nguyệt Ngưng Nhi sau lưng.
Lập tức, trên khuôn mặt của Nguyệt Ngưng Nhi hiện lên mấy phần thẹn thùng quyến rũ, làm cho người ta muốn thương yêu.
Nhưng sau đó, nụ cười của Thân Đồ Song Song đông cứng trong nháy mắt, ánh mắt của Nguyệt Ngưng Nhi cũng hiện lên sự không thể tưởng tượng nổi.
- Thật ra tên của ta không phải là Ôn Uyên, Ôn Uyên chỉ là tên giả thôi, tu vi thật sự của ta là Nguyên Tông cảnh tứ trọng!"
Lời vừa nói ra, xen lẫn nguyên khí vô cùng bá đạo, nguyên khí kinh khủng gào thét bay ra, vang vọng khắp căn phòng như sấm rền.
Vương Thượng Vũ và Mộc Nhân Kiệt, Nguyệt Ngưng Nhi, Thân Đồ Song Song chứng kiến thực lực thật sự của Tô Dật thì kinh ngạc, sắc mặt thay đổi hẳn.