← Quay lại trang sách

Chương 2162

Đứng dưới đáy tầng bắt đầu nhìn lên, phù văn huyền ảo nhảy múa như đang còn sống.

Nhìn một lúc, đôi mắt của Tô Dật trở nên ngốc trệ, ngạc nhiên nói.

- Đây là tầng thứ nhất Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, phương pháp tu luyện Kim Cương Thể!

Nhìn phù văn nhanh chóng vận chuyển dưới đáy chuông, những khẩu quyết đã từng tu luyện trong đầu, nay lần nữa thể hiện sinh động trước mắt.

Tiếp tục nhìn lên trên, theo thứ tự là Thiên Nguyên Yêu Hồn, Thiên Dương Tâm, Thái Hư Thần Hải, Nguyên Dương Thiên Cốt và Huyền Linh Thần Mạch.

Mà lúc nhìn thấy Huyền Linh thần mạch, đồ án đã biến thành bức tranh các vì sao vận chuyển.

Lực kéo vô biên vô hạn giống như muốn thôn phệ hắn vào trong, trên đó có hai mươi hai cánh cửa sáng lên, đại diện cho Nguyên Tông cảnh ngũ trọng mà hắn đã đạt được!

- Phía trên này là Hỗn Nguyên Chí Tôn Công!

Nhìn trên đỉnh chuông, có thần quang mơ hồ quay xung quanh, năng lượng vô cùng mênh mông bắn lên linh hồn Tô Dật, làm cho hắn phải hít vào một ngụm khí lạnh.

- Ngươi lại bên kia!

Xích Phi Hồng chỉ vào vị trí của Linh Trì trong chuông.

Lập tức, một luồng năng lượng linh khí nồng nặc vỡ bờ làm cho không gian bị đánh thành gợn sóng, nhìn theo phía Xích Phi Hồng, sau đó nhìn Linh Trì trong chuông, cằm của Tô Dật sắp rơi ra.

Bởi vì, ở trước mắt, trừ hai tòa Linh Trì trước đó, còn có thêm hai tòa Linh Trì nữa xuất hiện, phối hợp với nhau vừa vặn tạo thành bốn phương Đông Nam Tây Bắc.

Xung quanh Linh Trì, năng lượng như vòi rồng càn quét khắp nơi, xé rách hư không, linh khí phiêu đãng, Tô Dật nhìn mà sững người lại.

Chuyện này là như thế nào đây? Cảnh tượng trước mắt cực kỳ thần bí, làm cho Tô Dật phải rùng mình, một luồng lạnh lẽo từ lưng bay lên.

Hắn nhìn trộm đốm sáng thần bí trong đầu, bây giờ đốm sáng không còn mờ mờ nữa, nó đã biến thành một chiếc chuông nhỏ toả sáng ra bốn phía.

Ánh sáng tối dần, thần chuông như xuyên qua thái cổ đến đây, làm cho Tô Dật cực kỳ khiếp sợ.

Lúc này, hắn tin rằng, chiếc chuông nhỏ này và chiếc chuông lớn trong suốt trên Linh Trì đang kêu gọi lẫn nhau.

Mà chiếc chuông nhỏ thần bí kia chính là bản thể của đốm sáng thần bí, nhìn lên năng lượng kinh khủng ẩn chưa trên chuông nhỏ, Tô Dật biết lai lịch của nó không hề tầm thường!

Hỗn Nguyên Chí Tôn Công được sinh ra từ thân chuông, bốn Linh Trì khảm lên trên đó, vừa vặn đối ứng vị trí của Trấn Thiên Thạch.

Ánh mắt liên tục nhìn lên thân chuông, Tô Dật nuốt ngụm nước bọt, rất hưng phấn hỏi Xích Phi Hồng bên cạnh.

- Ngươi biết đó là cái gì không? Chiếc chuông này đại diện cho cái gì?

Tô Dật ghé mắt quay đầu, trong đôi mắt tràn ngập sự vui mừng khó che giấu nổi.

Xích Phi Hồng hơi khép mắt, sờ lấy sợi râu, hắn nhìn chiếc chuông thần bí kia, lắc đầu, nói nhỏ.

- Ta dùng Linh Hồn nhìn thoáng qua một chút, ta vẫn luôn nghiên cứu nó, nhưng chẳng tìm ra được lai lịch của nó. Chỉ sợ ngươi phải tự mình đi tìm đáp án rồi!

Nghe Xích Phi Hồng trả lời, ánh mắt Tô Dật dần dần trầm xuống.

Xích Phi Hồng kiến thức rộng rãi, bác học uyên thâm, hiểu rõ mọi chuyện và các bảo vật quý giá trên Thiên Man đại lục.

Nhưng hắn lại không hề biết đến chiếc chuông cổ này, xem ra nó có lai lịch không tầm thường.

Bất chợt, Tô Dật lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn chuông cổ hơi khác lạ, dù thế nào đi nữa, có thể làm cho đốm sáng thần bí biến đổi là tốt lắm rồi.

Từ giờ trở đi, vì bốn tòa Linh Trì trước mắt, Tô Dật phải bắt đầu tìm kiếm Trấn Thiên Thạch.

Trấn Thiên Thạch đối với người khác chính là lực lượng quyền lực chí cao, nhưng đối với hắn, chính là bến mê của thân thế, nói cách khác, nó có thể là đáp án cho bí mật xuyên không của hắn!

Dần dần, từ lúc xuyên không đến Thiên Man, hắn đã hợp thành một với thân thể Tô Dật.

Huyết nhục, linh thức, hồn phách dung hợp, làm cho Tô Dật có một khoảng thời gian rất lâu từng quên mất bản thân hắn không thuộc về đại lục dị thế này.

Đại lục cường giả vi tôn, pháp tắc mạnh thắng yếu thua làm cho hắn nếm trải được rất nhiều ngọt bùi cay đắng mà lúc trên Địa Cầu hắn chưa bao giờ trải qua.

Ở đây, Tô Dật có người thương, có Tô gia, có gia gia của mình, còn có ba mẹ chưa hề gặp mặt.

Ít nhất, hắn muốn sống ở mảnh Thiên Man đại lục này vạn thế thiên cổ, bất hủ sơn hà!

Long gia chính là mục tiêu gấp nhất bây giờ, Tô Dật làm tất cả mọi chuyện, đều vì diệt trừ Long gia.

Cuối cùng, ánh mắt hắn nhìn vào không gian thần bí, Tô Dật hít sâu một hơi, túm Vương Thượng Vũ đâm đầu lao vào.

Vừa mới vào trong thân chuông, trên không gian có gợn sóng nhàn nhạt, kèm theo tiếng chuông cổ kính, ánh mắt Tô Dật càng rung động hơn.

Năng lượng nồng đậm gấp mấy lần bên ngoài chuông, ánh sáng mông lung nhộn nhạo không ngừng tản mát trên không trung, trong lòng Tô Dật dần dần trầm tĩnh lại.

Đặt Vương Thượng Vũ vào trong Linh Trì Thủy Trấn Thiên Thạch, Tô Dật cũng đi vào ngâm trong một Linh Trì khác.

Linh dịch ôn hoà bao quanh người, càn quét trên đỉnh đầu cùng với gợn sóng không gian, Tô Dật nhìn thoáng qua Vương Thượng Vũ, nói khẽ.

- Thượng Vũ, một thế này, chúng ta đều muốn đi đến võ đạo đỉnh phong, không còn bị người ta khinh thường làm nhục, có thể đi quan sát ngàn vạn thế giới ngoài kia!

Vương Thượng Vũ cúi đầu trong cơn mê, hắn mơ mơ màng màng ưm một tiếng, Tô Dật cũng nhắm đôi mắt lại, bắt đầu luyện hóa năng lượng còn sót lại trong cơ thể.

- Ầm ầm!

Năng lượng vô hình kèm theo điện mang quanh quẩn quanh trên không trung, năng lượng to lớn khủng bố, nếu như có người ở đây, đoán là đã phải nằm sấp trên mặt đất run rẩy không ngừng rồi.

Hôm sau, sắc trời trong sáng, bầu trời xanh thẳm như mới được rửa sạch, trên trời có mấy con Sư Thứu cỡ nhỏ bay lượn.

Tiếng thú gào trầm thấp kinh người vang vọng mây xanh, ánh bình minh nơi xa sáng lạn như một bức tranh tuyệt diệu.

Mùi hoa thơm cỏ ngát phiêu lãng, hôm nay Vân Tiên Cổ Tông thật sự xứng danh với hai chữ Vân Tiên.

Tô Dật và Vương Thượng Vũ mở cửa phòng ra, gió sớm nhẹ thổi vào, ở trên không trung, mấy con Sư Thứu vô thức hoảng sợ kinh hãi, những con đang ở gần mặt đất ra sức vỗ cánh bay xa, như đang hoảng sơu chạy trốn.

Phi thú bay lượn giữa không trung, tạo thành từng đợt gió mạnh càn quét, làm cho Tô Dật và Vương Thượng Vũ vô cùng mừng rỡ.

Qua một đêm ngâm trong linh dịch, Tô Dật và Vương Thượng Vũ đều đã khôi phục được khí tức thần hoàn, con ngươi thanh thản chợt loé lên uy thế kinh khủng, giống như cường giả chí tôn vừa giáng lâm xuống trời đất.

Rất nhanh, khí tức hai người thu liễm lại, bây giờ Tô Dật đã đạt Nguyên Tông cảnh ngũ trọng đỉnh phong, cách một bước nữa là đến Nguyên Tông cảnh lục trọng, chỉ chỉ có một cánh cửa sổ mà thôi.

Mà Vương Thượng Vũ khó lắm mới bình ổn được bình cảnh Nguyên Hoàng cảnh tứ trọng, có tu vi như vậy cộng thêm Bá Hoàng Chiến Thể, Tô Dật tin rằng, cho dù hắn không ở bên cạnh mình, Vương Thượng Vũ cũng có thể bảo vệ tốt bản thân.

Chuyến đi Yểm Hải tuyệt cảnh này, Tô Dật có thể xem như thoải mái mà đánh.

Lúc này, Mộc Nhân Kiệt đi từ hành lang ra, nói cho đam người Tô Dật biết, người Nguyệt gia đã tập hợp ở Thăng Vân cung, riêng hắn ở lại chờ Tô Dật và Vương Thượng Vũ.

Nhìn trời trong sáng sủa, trên hư không, chân trời mênh mông giống như rót thêm lực lượng vô tận, ngạo khí trong lòng Tô Dật như bùng cháy lên, khoé miệng hắn hơi nhếch, khí phách nói.

- Đi thôi! Bọn họ cũng chờ không kịp rồi!