← Quay lại trang sách

Chương 2163

Ba người kết bạn cùng đi, qua chuyện tối ngày hôm qua, Tô Dật và Vương Thượng Vũ, Mộc Nhân Kiệt đều không chọn cưỡi Sư Thứu của Nguyệt gia Kinh Vũ, mà là lựa chọn tự mình bay đến.

Võ giả, đến Nguyên Hư cảnh thì có thể đạp hư không bay lên, cộng minh với không gian.

Vì vậy, cho dù không nhuần nhuyễn, Vương Thượng Vũ vẫn kiên trì bay cùng Tô Dật đến Thăng Vân cung.

Lúc ba người đến Thăng Vân cung, khí thế bàng bạc của chín tòa sen vẫn chiếm phần lớn trên quảng trường.

Nhìn xung quanh thấy hôm nay còn nhiều người hơn so với hôm qua, cung kính đứng theo thứ tự trước sau.

Trong nội phủ, chín đệ tử đứng trong chín đài sen của mình, so sánh với đệ tử nội phủ và ngoại phủ khác, chín đệ tử này có tu vi và năng lượng khí tức hùng hậu hơn nhiều.

Tô Dật dẫn đầu, Vương Thượng Vũ và Mộc Nhân Kiệt đi vào trong quảng trường.

Đám đông ồn ào náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại, khung cảnh vui vẻ nay lạnh ngắt như tờ.

Ánh mắt mọi người nhìn ba người đều run rẩy, giống như nhìn thấy chủ nhà khủng bố vậy, làm cho Vương Thượng Vũ có chút xấu hổ.

- Muốn trở thành cường giả, những ánh mắt sợ hãi và chỉ trích mới là động lực giúp ngươi tiến bộ nhanh nhất!

Tô Dật nhàn nhã đi bộ, khí chất lạnh nhạt trấn trụ toàn trường trong nháy mắt, hắn sâu kín nói với Vương Thượng Vũ bên cạnh.

Nghe vậy, ánh mắt Vương Thượng Vũ như sáng lên, hắn ưỡn ngực, phóng ra khí chất cuồng ngạo bất khuất.

Nhìn ánh mắt mọi người, cuối cùng Vương Thượng Vũ đã cảm giác được, bản thân đã mạnh đến mức người ta không dám xem thường.

Những thứ này, đều là nhờ thực lực, nhờ thế giới mạnh thắng yếu thua, không có một chút thương hại nào!

Đi qua đám người, ba người lại đi đến trước Nguyệt cung, người Nguyệt gia nhìn thấy Tô Dật đến đây, nhanh chóng thở dài thi lễ.

Thế lực Cổ tông lớn thứ hai, nhưng từ trước đến nay chưa từng nhiệt tình với người ngoài nào như thế.

Bỗng nhiên, rất nhiều ánh mắt ao ước ghen tị từ mọi ngõ ngách bắn đến.

Nguyệt Ngưng Nhi đứng dẫn đầu Nguyệt gia, Tô Dật đứng bên cạnh nàng, hắn đảo mắt một vòng nhưng không thấy bóng của Nguyệt Vô Cấu.

Vừa nhìn thấy đám người Tô Dật và Vương Thượng Vũ đến đây, Nguyệt Ngưng Nhi khẽ nhếch môi anh đào, nhưng sau đó lại ngậm miệng lại, ánh mắt nàng chuyển qua nhìn cửa Thăng Vân cung, nhìn không chuyển mắt.

Chỉ là đôi bàn tay nắm chặt run run đã lộ ra sự hoảng sợ trong lòng Nguyệt Ngưng Nhi, Tô Dật ngầm thở dài, cũng từ bỏ suy nghĩ bước lên chào hỏi.

Tô Dật chậm rãi đưa mắt lên nhìn cửa chính Thăng Vân cung, cửa lớn vẫn đóng chặt, có lẽ bên trong đang họp hội nghị các trưởng lão.

Tô Dật dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, hắn mặt không đổi sắc đứng bên cạnh Nguyệt Ngưng Nh, Tô Dật vẫn tiếp tục dùng mặt nạ Ôn Uyên, nhân dịp này quan sát dág vẻ mười người trước Vân Bảng luôn.

Hai người Kính Thiên Trảm, Vũ Văn Huyền Phong hơi lạ lẫm, lúc ánh mắt Tô Dật chạm phải ánh mắt của bọn họ, Tô Dật cảm giác được sự lạnh lùng và vô tình.

Loại cảm giác này, Tô Dật đã từng gặp phải ở rất nhiều người.

Lạnh lùng và vô tình, mặc dù cho người ta cảm giác rét lạnh, nhưng đôi khi cũng không phải là đại diện của địch ý.

Lúc Tô Dật đưa ánh mắt nhìn về phía Lục Lâm Huyền, thấy hắn ta cười lạnh một tiếng, đôi mắt âm hiểm lộ ra sát ý chấn nhiếp lòng người.

Nhìn theo ánh mắt oán độc của hắn, Tô Dật có thể cảm giác được Lục Lâm Huyền đang vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn Công Dương Tinh Vũ và Vu Mã Tu bên cạnh.

Nhưng người làm cho Tô Dật cảm giác được hôm nay có chút khác biệt chính là Công Dương Tinh Vũ, từ trong ra ngoài hắn đều lộ ra một cỗ trầm tĩnh và tự tin, không hề bận tâm gì cả, dù trên mặt có sát ý, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Cái gì thay đổi không rõ nguyên nhân thì đều có vấn đề, Công Dương Tinh Vũ bình tĩnh ngược lại làm cho Tô Dật cảm thấy tối qua Công Dương Tinh Vũ đã trải qua gì đó rồi.

Nhưng điều này cũng không làm Tô Dật phải lo lắng, nếu như khí độ và suy nghĩ của một người có thể thay đổi, tâm ma võ đạo sẽ không còn tồn tại nữa.

Cho dù có kế hoạch gì, trước thực lực tuyệt đối, tất cả đều vô nghĩa.

Lập tức, dưới đáy lòng Tô Dật khẽ cười một tiếng, ánh mắt hắn lần nữa quét nhìn quanh một vòng.

Người làm cho Tô Dật cảm giác kiêng kị nhất cuối cùng cũng lọt vào tầm mắt, đó chính là Vu Mã Tu mặc nguyên một bộ đồ đen.

Cả người Vu Mã Tu chỉ lộ ra một đôi mắt thâm thúy sâu thẳm, lúc hắn nhìn thẳng phía trước, người khác hoàn toàn không thể đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Cùng một thời gian, một ánh mắt bén nhọn khác cũng đang nhìn trộm Vu Mã Tu, linh tức Tô Dật nhanh chóng trải rộng ra.

Trong đám người mênh mông, Tô Dật có thể cảm ứng được, người đứng đầu Cổ tông, Vân Hãn Trần cũng đang nhìn trộm khí tức của Vu Mã Tu.

Lúc Tô Dật nhìn về phía Vân Hãn Trần, Vân Hãn Trần hình như cũng không ngờ đến chuyện Ôn Uyên cũng đang thử thăm dò Vu Mã Tu.

Ánh mắt trở về bình thường, hai người nhìn nhau một chút rồi thôi, Tô Dật giơ tay xoa cằm, cười nhẹ một tiếng.

Từ trong ánh mắt vừa rồi, Tô Dật cảm nhận được sự ghen tuông với tư cách nam nhân, trực giác nhạy bén nói cho Tô Dật biết, Vân Hãn Trần đã bắt đầu nghi ngờ thân phận Ôn Uyên này rồi.

Nói không chừng, Vân Hãn Trần đã xem Ôn Uyên là Tô Dật.

- Đi vào tuyệt cảnh, ngươi là muốn cứu Vân Tinh, hay là muốn giết người yêu của Vân Tinh?

Khoé miệng Tô Dật cong lên, trong đôi mắt thâm thúy lướt qua một tia nghiền ngẫm.

- Ngưng nhi tỷ, Ngưng nhi tỷ.

Sau lưng, giọng nói trầm thấp của Vương Thượng Vũ vang lên.

Nghe thấy lời gọi của Vương Thượng Vũ, Nguyệt Ngưng Nhi xoay đầu lại, lúc ánh mắt nàng lướt qua Tô Dật, có tia tổn thương nhỏ bé hiện lên.

- Thượng Vũ, sao vậy?

Nguyệt Ngưng Nhi nói nhỏ.

- Ngươi đừng tức giận, bây giờ chúng ta là chiến hữu, phải chân thành hợp tác!

Vương Thượng Vũ nhíu mày, lúc này là thời gian quan trọng, tuyệt đối không thể xảy ra nội chiến!

Lập tức, ở nơi xa có hai bóng người bay đến, ánh mắt lạnh lẽo như kiếm ép Vương Thượng Vũ lùi về.

Người đến chính là Thân Đồ Song Song và Đông Phương Uyên, Đông Phương Uyên đã nghe kể hết mọi chuyện, vốn dĩ nàng rất sùng bái Ôn Uyên, nhưng bây giờ sắc mặt lại trở nên âm trầm, cứ như nhìn kẻ thù.

- Các ngươi còn đến Nguyệt gia làm gì? Cửa Thăng Vân cung ở bên kia, đi đến bên Vân gia mà đi vào Tuyệt cảnh đi!

Thân Đồ Song Song nổi giận đùng đùng nói, lại bị Nguyệt Ngưng Nhi kéo lại.

Thân Đồ Song Song ngậm miệng, dẫm mạnh bàn chân nhỏ, nổi giận quát.

- Ngưng nhi tỷ, đã đến nước này, tỷ còn nói giúp cho hắn nữa sao?

- Đến Vân gia của ta chờ cũng không phải không được nha!

Giọng nói nhẹ nhàng linh động vang lên từ phía Vân gia, nhìn theo nơi giọng nói kia phát ra, trong lòng Tô Dật và Vương Thượng Vũ cực kỳ rung động.

Đập vào mắt là một thiếu nữ yếu đuối, tóc đen dài mượt hấp dẫn ánh mắt người khác, chạy nhanh đến gần giữa tuyết bay lả tả.

- Uyển nhi!

Vương Thượng Vũ vui mừng kêu lên, một tay khác không ngừng kéo vai Tô Dật.

- Nhìn kìa, nhìn kìa! Là Uyển nhi, muội muội của ta, Uyển nhi!

Tô Dật nhìn thiếu nữ khóc lóc chạy đến, trong lòng nổi lên sự ấm âp khó có thể tả nổi.

Năm năm trôi qua, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy Uyển nhi muội muội, loại cảm giác nóng ruột nóng gan này, Tô Dật tìm ai giãi bày?