Chương 2170
Khí tức khủng bố lan tràn hư không, trong ánh lửa, Tô Dật thấp giọng quát lên.
- Lục Lâm Huyền, Công Dương Tinh Vũ, không rút gân đào xương các ngươi, ta thề không làm người!
- Oanh!
Tô Dật hét lớn một tiếng, trực tiếp thay đổi toàn bộ thực lực đến Nguyên Tông cảnh ngũ trọng đỉnh phong, thiên uy cuồn cuộn quanh người, khí tức mênh mông như cự thú thời hồng hoang.
Một giây sau, bóng người Tô Dật phi thẳng đến vị trí của Lục gia.
Trên một sườn núi trống trải, mây đen kéo đến, khí tức u ám.
Người Lục gia và Công Dương gia tập hợp ở đây, có khoảng một đến hai trăm người.
Còn có không ít đệ tử nội phủ và ngoại phủ ở đây, giống như vô hình đã đầu nhập vào Lục gia, Lục Lâm Huyền ngạo nghễ ngồi ở trung tâm.
Sương trắng hư vô mờ mịt đã không còn, vô số khí tức kinh khủng quanh quẩn, ánh sáng nguyên khí hóa hình của rất nhiều cường giả thoáng ẩn thoáng hiện.
Trong nháy mắt, bầu trời sáng lên vạn trượng, đám người hung hãn ngày càng tụ tập đông hơn.
Đông người chen chúc nhau trong một khu vực, nếu có những người khác ở đây, chỉ sợ đã bị dọa cho vỡ mật rồi.
Quy mô hai trăm người, khí tức tu vi khổng lồ khủng bố, tất cả đều trên Nguyên Hoàng ngũ trọng, Lục Lâm Huyền lười biếng, dùng ánh mắt âm lãnh nhìn Vương Thượng Vũ và Tô Uyên trên mặt đất.
Vương Thượng Vũ bị thương nên nhìn có vẻ sa sút, nhưng hắn vẫn luôn bảo vệ Tô Uyển phía dưới, nhìn quy mô cường giả đông như vậy, trong lòng hắn hít sâu một hơi.
- Đừng sợ, Uyển Nhi, bọn chúng không dám làm muội bị thương đâu!
Trong lưới ánh sáng, Vương Thượng Vũ an ủi Tô Uyển đang sợ hãi.
- Ầm!
Một cú đá mạnh hung hăng đá xuống vai Vương Thượng Vũ, tiếng “Răng rắc vang lên, cánh tay tráng kiện của Vương Thượng Vũ bị đá cho trật khớp.
Sự đau đớn kịch liệt làm cho Vương Thượng Vũ nổi gân xanh, đôi mắt mở lớn, hắn gào lớn làm cho cơ thể mềm mại của Tô Uyển run lên.
- Anh hùng cứu mỹ nhân! Ta cho ngươi làm anh hùng cứu mỹ nhân! Cũng không tự nhìn xem mình là loại mặt hàng gì! Đi học tên Tô Dật kia cứu Nguyệt Ngưng Nhi không bằng!
Ba tên đệ tử Kính gia dữ tợn, hung hăng giơ đao lên cao, sự nhanh nhẹn dũng mãnh của bọn chúng làm cho da đầu mọi người tê dại.
Nhìn thấy đệ tử Kính gia bắt đầu đánh Vương Thượng Vũ, Tô Uyển lập tức tranh thủ thời gian bảo vệ trước người hắn.
- Thượng Vũ ca ca! Đám khốn khiếp các ngươi chờ đấy! Vân gia sẽ không tha cho các ngươi!
Tô Uyển trừng mắt đôi mắt đẹp, cắn răng nghiến lợi mắng.
- Vân gia?
Lục Lâm Huyền nhếch khóe miệng, có Vu Mã gia kiềm chế, sao Vân gia đến đây được?
khóe miệng khẽ nhếch, có Vu Mã gia kiềm chế lấy, Vân gia làm sao lại đến!
- Bộp!
- Vân gia sao? Ngươi kêu Vân Hãn Trần đến đây đi! Ta xem hắn có dám đến không?
Lục Lâm Huyền nở nụ cười tà mị, đắc ý nhìn Tô Uyển mà và Vương Thượng Vũ.
Ở phía trung tâm, Lục Lâm Huyền chậm rãi đi ra, nhìn kỹ Tô Uyển và Vương Thượng Vũ một lượt, tỏ vẻ đáng tiếc nói.
- Hazz! Uyển nhi, ngươi và tỷ tỷ ngươi đều là mỹ nhân quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, sao lại không có mắt như thế chứ?
Hắn duỗi ngón tay thon dài ra, ánh mắt nhìn đầu ngón tay, Lục Lâm Huyền âm lãnh nói tiếp.
- Vì sao lại để mắt đến tên khốn Tô Dật kia chứ!
- Cạch!
Dứt lời, hắn đá gãy luôn cánh tay phải của Vương Thượng Vũ, tiếng xương gãy làm cho các đệ tử xung quanh giật mình.
Sát ý vô biên lan tràn khắp không trung, làm cho người ta ứa mồ hôi lạnh.
- Tê!
Mồ hôi chảy ra liên tục, hơi thở của Vương Thượng Vũ trở nên gấp gáp, hắn dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Lục Lâm Huyền, cuối cùng lại cười phá lên.
- Ha ha ha!
Tiếng cười cuồng ngạo vang lên từ cổ họng, Vương Thượng Vũ nhướn lông mày, quay đầu nhìn đám người xung quanh, tức giận nói.
- Loại người như ngươi, còn không xứng xách giày cho Tô Dật! Một đám khi sư diệt tổ, súc sinh mất hết đạo đức!
Lập tức, ba tên đệ tử Kính gia nhanh chóng bùng nổ, những cú đá xen lẫn nguyên khí đánh như mưa xuống người Vương Thượng Vũ.
- Đánh chết hắn! Một tên phế vật sâu kiến, vậy mà dám chỉ trích chúng ta!
- Đúng! Giết hắn! Kẻ như Tô Dật, người người có thể tru diệt!
- Tên Ôn Uyển giả mạo, lén lén lút lút, những kẻ đi chung với hắn cũng chẳng phải thứ tốt lành gì! Giết tên phế vật đó đi!
Bị Vương Thượng Vũ đâm trúng chỗ đau, đám người phía sau chửi ầm lên, đệ tử Kính gia càng ra tay mạnh hơn, phía dưới càng thêm phẫn nộ.
- Ha ha! Một đám rác rưởi! Đến đây! Đánh ông nội Thượng Vũ nhà các ngươi này! Xem các ngươi có thể đánh chết được ta không?
Trong lưới ánh sáng, Vương Thượng Vũ như một con sư tử điên cuồng, hung mãnh uy vũ thêm mấy phần, nhưng vẫn luôn bảo vệ Tô Uyển dưới người.
Mặc cho mấy tên đệ tử Kính gia điên cuồng đánh đập lên người, từ đầu đến cuối Vương Thượng Vũ vẫn bảo vệ Tô Uyển chặt chẽ, cơ mặt hắn giật mạnh, nhưng không hề nhíu mày chút nào.
- Thượng Vũ ca ca!
Tô Uyển co quắp trong một chỗ hẻo lánh thê lương, nước mắt rơi như mưa, nàng tức giận đến cực hạn, cả người run nhè nhẹ.
Lúc này, đúng thật là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Ở đây có hai trăm đệ tử tinh anh, ngoài người của Công Dương gia và Lục gia ra, những người khác đều bị tên Tô Dật hấp dẫn đến.
Chỉ cần Tô Dật đến đây, chính là tự chui đầu vào lưới.
- Tuyệt đối đừng đến đây, Tô Dật ca ca, ngươi tuyệt đối không thể đến!
Tô Uyển mà nắm thật chặt cánh tay của Vương Thượng Vũ, nói nhỏ.
Qua nửa ngày, cuối cùng ba người Kính gia đã dừng lại, đá Vương Thượng Vũ ra xa.
Lập tức, bọn họ chắp hai tay với Lục Lâm Huyền, cong người nịnh nọt nói.
- Lục sư huynh, chúng ta đã dạy dỗ Vương Thượng Vũ một trận, vậy còn mảnh vỡ Yểm Hải?
Lục Lâm Huyền chầm chậm xoay người lại, hắn ngẩng đầu lên, thu lại ánh mắt sắc bén khỏi người Vương Thượng Vũ, rất hài lòng nói.
- Làm rất tốt! Nhưng ta còn nghe nói các ngươi tìm được Dưỡng Tinh Thần Nê?
Lập tức, ba người Kính gia quay mặt nhìn nhau, kẻ cầm đầu khó khăn đứng ra, cười rạng rỡ nói.
- Không có, làm gì có chứ, loại thần vật như Dưỡng Tinh Thần Nê kia, sao chúng ta có thể tìm ra được?
Còn chưa kịp nói xong, cả người Lục Lâm Huyền đã đứng lên, một luồng ánh sáng chói mắt bộc phát từ lòng bàn tay, năng lượng thuộc tính Phong cuồng bạo hất ngã hai tên đệ tử Kính gia lên mặt đất.
Năng lượng kình phong mạnh mẽ như lưỡi đao, trực tiếp cắt vỡ yết hầu hai tên đệ tử kia, chúng ngã nhào xuống mặt đất, ánh mắt tất cả mọi người đều rung động.
Đệ tử Kính gia sợ vỡ mật, quỳ rạp trên mặt đất, hắn há miệng run rẩy, ánh mắt dại ra.
- Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, giao Dưỡng Tinh Thần Nê ra đây!
Ánh mắt Lục Lâm Huyền lạnh lẽo giống như rắn độc, nguyên khí trên người bay ra đè ép lên tên đệ tử trước mặt.
- Ta...
Cổ họng điên cuồng nuốt nước bọt, lần này đến lượt đệ tử Kính gia ứa mồ hôi lạnh ra như mưa.
- Ầm!
Lúc này, ở trên hư không xa xa có hơn mười luồng nguyên khí nhanh chóng bay đến gần, hai luồng có khí tức Nguyên Tông cảnh, như cuồng long bay đến trên mặt đất.
- Kính Thiên Trảm và Vũ Văn Huyền Phong!
Lục Lâm Huyền hơi khép mắt, đánh giá hai người vừa xuất hiện trước mắt.
Hai người đều mặc áo quần rách nát, có chút chật vật, xem xét ra bị chặn đánh không ít lần.
Bây giờ trong toàn bộ Yểm Hải tuyệt cảnh, ngoài Lục gia và Công Dương Tinh Vũ dùng mảnh vỡ Yểm Hải để làm mồi dụ Tô Dật ra, hơn 90% đệ tử trong ngoài phủ đều nghe lệnh của bọn hắn.