Chương 2171
Đông Phương, Thân Đồ, Kính gia, Vũ Văn gia, Nguyệt gia, tất cả đều bị mai phục, nhưng hai người này có thể đột phá vòng vây đến đây, đúng là không đơn giản tí nào.
- Thiên Trảm sư huynh!
Cảm giác được khí tức của Kính Thiên Trảm,đệ tử Kính gia duy nhất còn sống sót lập tức thống khổ lau nước mắt, bò đến bên cạnh Kính Thiên Trảm.
- Sư huynh, cứu ta! Tên họ Lục kia nói không giữ lời! Đây là Dương Tinh Thần Nê, ngươi cầm lấy! Xem như tiểu nhân hiếu kính sư huynh!
Ôm chặt đùi Kính Thiên Trảm, trên mặt đệ tử Kính gia tràn đầy sự hối hận!
- Ba!
Một chân hung hăng đá vào người đệ tử Kính gia, Kính Thiên Trảm có khí tức Nguyên Tông cảnh tứ trọng cuồng bạo vô song, trong nháy mắt đã đá ngất tên kia.
Khuôn mặt Kính Thiên Trảm lạnh lẽo, bàn tay cong thành trào, tạo thành lực hút Dương Tinh Thần Nê lên, bỏ thảo dược vào trong túi.
- Lục Lâm Huyền, đám người các ngươi làm vậy là có ý gì? Xem thường quy củ của Cổ Tông sao?
Kính Thiên Trảm giơ ngang kim đao trước người, trong hư không mênh mông, ánh mắt của Kính Thiên Trảm và Vũ Văn Huyền Phong đều nheo lại.
- Phí lời với loại cặn bã đó làm gì, giết hắn đi! Dùng hắn để tế uy danh Cổ Tông!
Trong mắt của cả hai lóe lên sự giận dữ, trong tay Vũ Văn Huyền Phong vang lên tiếng xé gió bén nhọn, móng vuốt nhọn hoắt như pháo nổ xung kích đánh về phía Lục Lâm Huyền.
- Có chút bản lĩnh đấy!
Lục Lâm Huyền hơi khép mắt, mặc dù thế công của Vũ Văn Huyền Phong rất lăng lệ, nhưng hắn vẫn không hề hoang mang, dưới chân Lục Lâm Huyền di chuyển theo bộ pháp huyền dị, lắc eo tránh thoát khỏi móng vuốt nhọn hoắt kia.
Bỗng nhiên, Lục Lâm Huyền đứng thẳng, phủi bụi trên vai, trong mắt lướt qua sự dữ tợn, trừng mắt nhìn Kính Thiên Trảm và Vũ Văn Huyền Phong.
- Các ngươi nghĩ rằng ta sợ các ngươi sao? Lần Vân bảng trước để cho các ngươi dẫm trên đầu ta, các ngươi nghĩ mình thật sao?
Vũ Văn Huyền Phong cười lạnh một tiếng, trên năm ngón tay óng ánh lên màu xanh biếc, năng lượng ngập trời từ từ khuếch tán khắp người, giống như muốn bao phủ hết trời đất.
Trong khoảnh khắc, thuộc tính Mộc cuồng bạo lan tỏa làm cho khoảng không gian trước người trở nên vặn vẹo.
- Cho dù là Tô Dật, cũng không đến lượt ngươi nhúng tay vào! Xúi giục nhiều đệ tử như thế đến đây để giúp các ngươi bắt Tô Dật! Còn dám trói cả Uyển Nhi tiểu thư! Đúng là không muốn sống!
Kính Thiên Trảm nhíu mày, một luồng sát khí như bão táp khuếch tán ra khắp nơi.
- Tiểu tử kia! Kính gia và Vũ Văn gia sắp đến đây! Mặc kệ ngươi có âm mưu gì, hôm nay ta cũng sẽ tiễn ngươi đi!
Kính Thiên Trảm hét lớn.
Vừa dứt lời, Kính Thiên Trảm không hề chậm trễ chút nào, quanh người hắn có ánh sáng quỷ dị bay lên, kiếm ảnh tràn ngập khắp bốn phương tám hướng trong nháy mắt.
- Lên!
Cùng lúc đó, mười mấy đệ tử tinh anh sau lưng Kính Thiên Trảm cùng bước lên, nguyên khí cường hãn che lấp hư không, nổ mạnh về phía Lục lâm Huyền!
- Ầm!
Mắt thấy trên hư không, năng lượng hội tụ thành bão giống như giao long giáng thế, Lục Huyền cũng hét lớn một tiếng, kết giới không gian thuộc tính phong bay ra trước người.
Chỉ một lúc, trên đất bằng chỉ còn cuồng phong gào thét, toàn bộ không gian lung lay như muốn sụp đổ.
Giữa sự hỗn loạn, tốc độ của Lục Lâm Huyền tăng vọt vì hắn có thuộc tính Phong, cả người như một luồng phong bạo màu trắng lùi về sau.
- Tất cả đệ tử trong ngoài phủ nghe rõ, Vũ Văn gia và Kính gia cấu kết với cẩu tặc Tô Dật, nhanh chóng chặn đánh bọn họ! Công Dương gia và Lục Gia để lại một nửa, còn lại lên giết chết Vũ Văn Huyền Phong và Kính Thiên Trảm.
Bởi vì có mảnh vỡ Yểm Hải và Tô Dật làm vật hấp dẫn, cường giả sau lưng Lục Lâm Huyền lập tức nhào lên đánh, chặn giết!
Rất nhanh, vô số lưỡi mác đánh vào nhau vang vọng trời đất, trên hư không, nguyên khí đủ màu sắc càn quét khắp trời đất.
Nguyên khí đủ loại đánh vào nhau tạo thành kết giới không gian phủ kín bầu trời, vô số đốm sáng như ngôi sao mênh mông nổi lên, phong vân khuấy động, thiên uy kinh người!
Đây là một chiến tranh quy mô lớn giữa Nguyên Hoàng cảnh và Nguyên Tông cảnh.
Trên lịch sử vạn năm của Vân Gia, đây chính là lần đầu tiên!
Ánh sáng diệt thế được tạo ra, hình thành một mạng lưới lớn, làm cho không gian băng liệt từng khúc, tạo ra nhiều vết nứt không gian đen nhánh.
Trên hư không, có thể thấy được năng lượng khủng bố liên tục hủy diệt mọi thứ thành phế tích.
Trên trời hay dưới đất, chỉ có Vương Thượng Vũ và Tô Uyển không tham gia vào, giống như những chuyện trước mắt không liên quan gì đến bọn họ.
- Uống!
Khóe miệng chảy máu, trong miệng Vương Thượng Vũ rên rỉ lên một tiếng, cuối cùng nỗ lực dùng nguyên khí nối liền được hai cánh tay lại.
Ánh mắt co lại, Vương Thượng Vũ nói nhỏ với Tô Uyển.
- Uyển nhi muội muội, chúng ta đi!
Bởi vì người thi pháp tạo ra lưới ánh sáng đã hôn mê, cấm chế nguyên khí trên người cũng không còn tồn tại nữa.
Vương Thượng Vũ dùng ống tay áo lau vết máu đỏ thẫm bên miệng, nhẹ nhàng kéo một cái, cấm chế trên người hoàn toàn biến mất.
Tô Uyển bị kéo lên, ánh mắt nàng lóe lên, nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trong mắt Vương Thượng Vũ, nàng gật đầu.
- Đi!
Ánh mắt khẽ liếc về tràng diện trùng kích sau lưng, Vương Thượng Vũ gần thét một tiếng, mà Tô Uyển còn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Hai người dẫm chân bay ra, lực lượng cuồng bạo của Nguyên Hoàng Cảnh bay ra ngoài, nhanh chóng chạy về nơi xa.
Trong đầu cả hai chỉ có một chữ, trốn!
Đồng thời, bọn họ còn cầu nguyện Tô Dật không nên đến đây!
Trong nháy mắt, bọn họ tránh thoát sóng kích huyền ảo trong không gian, Vương Thượng Vũ và Tô Uyển chạy khoảng mấy chục dặm, cuối cùng dừng lại nghỉ ngơi chốc lát.
Lúc này, một tiếng nói âm lãnh vang lên sau lưng, làm cho Vương Thượng Vũ và Tô Uyển hóa đá tại chỗ, lông tơ trên người dựng hết lên.
- Lục Lâm Huyền!
Vương Thượng Vũ nặn ra ba chữ.
Không thể tin nổi quay đầu lại, lúc này cả người Lục Lâm Huyền hơi chật vật, sợi tóc bay bay, trong tay còn cầm túi không gian dính vết máu, tà mị nhìn bọn họ.
- Là Dưỡng Tinh Thần Nê!
Tô Uyển hét lên, đôi mắt mở lớn, trong mắt tràn ngập rung động và sợ hãi.
Ánh mắt thu lại, Vương Thượng Vũ cũng cẩn thận quan sát khí tức của Lục Lâm Huyền, hắn phát hiện ra, khí tức của Lục Lâm Huyền mạnh mẽ hơn lúc trước rất nhiều.
Có thể tăng thực lực lên trong thời gian ngắn, chắc chắn đã dùng đan dược hoặc bí pháp gì đó, nếu không thì không có chuyện Kính Thiên Trảm liên thủ với Vũ Văn Huyền Phong mà cũng không thể thắng được!
Vương Thượng Vũ hít sâu một hơi, cơ thể lưng hùm vai gấu bỗng nhiên thẳng tắp, hai tay mở ra, che chở Tô Uyển sau người.
- Uyển nhi, lát nữa ta ngăn hắn lại, muội chạy nhanh lên!
Trong mắt Tô Uyển hiện lên sự kinh ngạc, cảm giác sinh ly tử biệt xông lên đầu, trong mắt nàng tràn đầy sự kiên nghị, nói.
- Muốn đi thì cùng đi! Phải chết thì chúng ta sẽ chết cùng nhau!
Đứng trước mặt Lục Lâm Huyền, khí tức của Tô Uyển tăng vọt trong nháy mắt, nàng đánh ra một thủ ấn huyền ảo, nguyên khí màu xanh nhạt gào thét quanh người.
Khuôn mặt nàng trở nên kiên nghị, Tô Uyển không lựa chọn trốn tránh, nếu việc đã đã đến nước này, Vân gia đại quyết bị phá hủy như thế, thân là đại tiểu thư Vân gia, Tô Uyển không có đường lui!
- Ui, Uyển nhi muội muội nghiêm túc như thế, ca ca đây rất thương hương tiếc ngọc! Nếu bị thương thì ta sẽ đau lòng lắm!
Lục Lâm Huyền ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười tràn đầy sự dâm uế và bỉ ổi.