← Quay lại trang sách

Chương 2190

Ta cũng tin tưởng! Tàn hồn của ta chắc chắn đang chờ đợi hắn ở Hỗn Loạn Vực!

Kim Long trầm thấp nói, sau đó nhanh chóng biến mất trong phong bạo.

Bỗng nhiên, uy áp to lớn tràn ngập quanh không trung, khí tức mênh mông giống như phong bạo khuếch tán bốn phương tám hướng, chỉ nghe một tiếng nổ vang mãnh liệt!

Tất cả mười hai pho tượng thần thú đều nổ nát, toàn bộ tế đàn hóa thành yêu khí hung hãn, làm cho tất cả mọi người ở đây trợn mắt hốc mồm!

- Ầm ầm!

Trong tiếng thú gầm, toàn bộ vùng núi nứt ra một khe rãnh, núi cao và bầu trời đảo ngược, đất đai sụp xuống!

- Chúng ta đang rơi xuống! Vực sâu xuất hiện!

Trong lòng Nguyệt Ngưng Nhi rất rung động, ánh mắt phun trào lên sự ngạc nhiên.

Vòng xoáy không gian càng nhanh, vực sâu Linh Tế vỡ nát trong nháy mắt, đất chìm xuống, chuông lớn chứa ba người cũng nhanh chóng rơi.

Thì ra, đây mới là vực sâu Linh Tế!

Chỉ trong mấy hơi thở, ánh sáng màu vàng óng ánh tràn ngập quanh người Tô Dật, đám người được chuông lớn bảo vệ dần dần nhắm mắt lại cảm nhận năng lượng vô song.

- Yêu Hoàng đại nhân, lão thần chỉ có thể giúp ngài đến nơi này! Năng lượng của chúng ta chỉ có thể đưa ngài đến trung tâm Mộng Yểm Hải tìm kiếm quá khứ! Ngày Yêu Hoàng trọng sinh, chúng ta sẽ đợi ngài ở vách Vạn Yêu trong Yêu Hoàng Cung!

Tô Dật từ từ nhắm hai mắt lại, đầu óc mông lung, hắn mơ hồ nghe được một câu như vậy.

Mộng Yểm Hải, Lục Đề đã từng nhắc đến.

Mộng Yểm Hải là một biển rộng dẫn dắt dục vọng của con người, mảnh vỡ năng lượng trên đó nhiều vô kể.

Nhưng đồng thời, những mảnh năng lượng này cũng có thể phá hủy con đường võ đạo mơ ước, làm cho người ta chết trên biển rộng mênh mông!

Đến khi Tô Dật mở hai mắt ra, mọi thứ xung quanh đã khôi phục lại sự yên lặng.

Nhìn lên khắp nơi, hoàn toàn không phân biệt được đâu là trời, đâu là đất.

Tô Dật đứng ở trung tâm Mộng Yểm Hải, hắn dẫm trên mặt biển giống giương đồng, bốn phía xung quanh là năng lượng tuyên cổ ngập trời.

- Tô Dật, ngươi đã Nguyên Tông cảnh thất trọng rồi sao?

Nguyệt Ngưng Nhi và Vân Hãn Trần từ phía sau vọt ra, Xích Phi Hồng và Tô Uyển vẫn còn ở trong không gian thần bí.

Nhìn tình hình của Mộng Yểm Hải, Tô Dật phát hiện ra khí tức của mình không chỉ thâm hậu hơn, mà nguyên khí trong Thái Hư Thần Hải đã nhiều đến mức sắp tràn ra ngoài.

Khí tức khổng lồ bao vây quanh người Tô Dật, làm cho hắn giống như có sức lực mãi không dùng hết, Tô Dật gật đầu nhẹ.

- Không phải nói, vào Mộng Yểm Hải, chúng ta sẽ gặp phải huyễn tượng sao?

Vân Hãn Trần ngạc nhiên nhìn bốn phía, hắn không hề cảm giác được sự khác thường nào.

Nguyệt Ngưng Nhi cũng nhíu mày lại, nàng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Tô Dật trước mắt, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Tô Dật bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ sợ hắn cũng không cách nào giải thích được chuyện này.

Nếu thật sự không gặp, Tô Dật chỉ có thể đoán là do những thần thú kia bảo vệ bọn họ.

Mười hai con thần thú, đã vẫn diệt giữa thiên địa từ lâu, chỉ để lại một tia hồn phách hư vô, để đưa hắn và hai người kia đi vào Mộng Yểm Hải.

Nhớ lại lời của thần thú Huyền Vũ, mười hai thần thú kia đang chờ đợi Yêu Hoàng trong truyền thuyết trọng sinh.

Chẳng lẽ hắn là vị Yêu Hoàng kia sao? Nhưng vì sao hắn không hề nhớ chút gì?

Thần thú Huyền Vũ từng nói, Băng Loan ở trong Mộng Yểm Hải, Tô Dật nhìn sóng nước lấp lánh trong suốt như mặt kính, nhắm mắt suy nghĩ.

Tìm ra Băng Loan, thì có giải được câu đố bí ẩn này, hiểu rõ ràng về thân thế của hắn.

- Ầm ầm!

Nơi xa, tiếng nổ khủng bố đánh gãy suy nghĩ của Tô Dật, cả ba người đều mở mắt ra nhìn về phía Tây Bắc, ánh mắt của Vân Hãn Trần thay đổi đầu tiên.

- Là sư phụ! Sư phụ!

Vân Hãn Trần cực kỳ kích động, dưới chân có một làn ánh sáng bay ra.

Lập tức, Tô Dật và Nguyệt Ngưng Nhi nhìn lên, bay nhanh theo sau.

Trên Mộng Yểm Hải mênh mông, ánh sáng lóng lánh, vô số mảnh vỡ năng lượng phản chiếu ánh sáng chói lọi.

Mấy bóng người như ẩn như hiện ở chân trời, mông lung đến mức làm người ta không có cách nào nhìn trộm được.

Đến khi chạy lên, Tô Dật mới có thể thấy rõ ràng, bóng người Vân Trung Ly cách mình bao xa!

Ánh sáng chói mắt từ trong con ngươi Tô Dật bắn ra, chân đạp Phù Dao Bách Biến Bộ nhanh chóng chạy đi.

Sau hai canh giờ, ba người đã đi đến chỗ Vân Trung Ly.

- Sư phụ!

Tiếng gọi của Vân Hãn Trần vừa vang lên, một bóng người màu trắng đã vọt đến bên cạnh Vân Trung Ly.

Lúc này, khí tức của Vân Trung Ly đã uể oải, hắn mệt mỏi ngồi trên Mộng Yểm Hải, cả người chảy đầy máu tươi.

- Hãn Trần, sao con lại đến đây? Lại đi ra từ trong biển?

Ánh mắt Vân Trung Ly khóa chặt ba người, trông thấy Vân Hãn Trần đến đây, đầu tiên hắn vui mừng, nhưng sau đó lại cảm thấy kinh hãi.

- Vân gia chủ, mọi chuyện bên ngoài ta đã xử lý xong, bây giờ chuyện còn lại ở đây ngài hãy giao cho chúng ta đi!

Ánh mắt Tô Dật lạnh nhạt, hắn đứng sóng vai với Nguyệt Ngưng Nhi, gắt gao nhìn chằm chằm đám người Vu Mã Địch xấu xí ở đối diện.

- Tô Dật!

Vân Trung Ly nhìn lại Tô Dật, ánh mắt trở nên kích động.

Vừa nghĩ đến Vân Hãn Trần đến đây cùng Tô Dật, Vân Trung Ly hiểu rõ mọi chuyện, hắn cười khổ gật đầu một cái.

- Tô Dật! Ngươi chính là Tô Dật!

Vu Mã Địch nghe cuộc nói chuyện của đám người Vân Trung Ly, bóng người đen thui của hắn run nhè nhẹ.

Sắc mặt Vu Mã Địch trở nên mất tự nhiên, con ngươi hắn co rút lại, lạnh nhạt nói với Tô Dật.

- Con trai ta đâu?

Bỗng nhiên, ánh mắt Tô Dật trở nên đóng băng, hắn vọt đến bên cạnh Vân Trung Ly, bóng xanh lạnh thấu xương, nói với Vu Mã Địch và mấy cường giả Nguyên Vực cảnh sau lưng.

- Ngươi nói đến đứa con trai quái dị của ngươi sao? Hắn đã bị ta chém thành hai rồi!

Lời nói lạnh lùng vang lên, mắt thường cũng có thể thấy đôi mắt Vu Mã Địch hiện lên ánh sáng lạnh thấu xương, hắn dữ tợn nói.

- Ngươi dám giết con ta! Tô Dật! Ta và ngươi không đội trời chung!

Lập tức, quanh người Vu Mã Địch toả ra khói đen dày đặc, một thanh đao lớn đen sì hiện ra trước người, hung hãn quỷ dị nhưng cũng rất khủng bố!

- Giết Thiếu chủ của ta, ta sẽ cho ngươi chết không yên lành!

- Thằng nhãi ranh! Chết đi!

- Tên nhóc cuồng vọng, ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh!

Sau lưng Vu Mã Địch, một đám cường giả cũng điên cuồng gào thét, Vu Mã Tu chết đi có nghĩa rằng kế hoạch bắt Tô Uyển đã hoàn toàn thất bại.

Tô Dật đến, làm cho Vu Mã Địch và đám người Vu Mã gia chấn kinh trong lòng.

Chợt, Vu Mã Địch âm ngoan hét lên về phía Tô Dật.

- Lên! Người Vu Mã gia giết mấy kẻ này cho ta!

- Ầm ầm!

Lập tức, người Vu Mã gia nhanh chóng tạo ra khí tức vô cùng kinh khủng, lan tràn ra không gian xung quanh, đủ để dẫn dắt cả vùng không gian!

- Quả nhiên người của Long gia ở đây!

Ánh mắt Tô Dật lạnh thấu xương, không hề thay đổi vì cừu hận với Vu Mã Địch.

Đảo mắt một vòng, ánh mắt hắn rơi vào người của một cường giả Vu Mã gia, khi những người Vu Mã gia khác tức giận, người này lại không hề có phản ứng gì, ngược lại hắn còn lùi về phía sau.

Nghe vậy, Vu Mã Địch và đám người Vu Mã gia bỗng nhiên sửng sốt, lập tức ánh sáng rạng rỡ lạnh lẽo quanh người các vị cường giả nhanh chóng đánh về phía Tô Dật.