Chương 2215
Hiện tại các ngươi một là Băng Loan thần nữ, một là Bá Hoàng thần tử, thời điểm quyết đấu Long gia cần phải bỏ sức lực đấy!
Tô Dật cười nhạt nói.
Vương Thượng Vũ hít sâu một hơi, một cỗ bá khí uy nghiêm từ hai đầu lông mày phun trào ra, nói khẽ:
- Tô Dật, ngày mai ta sẽ theo sư phụ bắt đầu bế quan! Đến thời điểm, ta sẽ để cho ngươi trông thấy một người khác!
- Tô Dật ca ca, Uyển nhi cũng sẽ cố gắng. Ca đi Hỗn Loạn vực phải cẩn thận! Tinh nhi tỷ tỷ vẫn luôn lo lắng cho ngươi!
Nhìn Tô Uyển Nhi như là hoa xuân nở rộ, da thịt óng ánh như thủy tinh, Tô Dật sờ sờ đầu Tô Uyển Nhi.
- Muội muội ngốc, muội phải tự chăm sóc bản thân! Cho dù muội và Thượng Vũ đều có tu vi kinh người, nhưng vẫn phải đề phòng Long gia! Không được để người ta bắt đi!
Tô Dật sợ nhất chính là, Vương Thượng Vũ và Tô Uyển Nhi sẽ tìm đến mình giống như lúc trước, bỗng nhiên sinh ra rất nhiều gợn sóng.
Từ khi tiến vào Man Yêu Sâm Lâm, về đến đến Man thành, ở trong Mộng Yểm hải, hai người đều vì mình mà mạo hiểm.
Tô Dật không muốn kinh lịch lại những thứ này một lần nữa.
Cho tới bây giờ, Tô Dật cảm giác thứ mình nắm giữ nhiều nhất chính là huynh đệ.
Chính vì như thế, hắn không muốn bất luận người nào có một chút sơ xuất!
Ông nội, cha, Tiểu Mạn, Nhược Hi, Tinh nhi, Uyển nhi và Thượng Vũ, phân lượng những người này ở trong hắn càng ngày càng nặng.
Đương nhiên còn có Thiên Tuyết, nghĩ tới đây, tâm thần Tô Dật không khỏi run lên.
Trong linh hồn quan Phù Vân Thê, Thiên Tuyết từng phát ra âm thanh.
Chín giọt tinh huyết của Thiên Tuyết, tính toán thời gian hẳn là đã luyện tốt.
Hắn đã đáp ứng Thiên Tuyết một chuyện cuối cùng, chỉ còn thiếu Lưu Ly Thiên Tương Nhị.
Đột nhiên, Tô Uyển Nhi gạt nhẹ cánh tay Tô Dật ra, mắt lướt qua một tia hồng hồng, nói nhỏ:
- Ca ca, muội không phải tiểu muội muội nữa rồi!
Dứt lời, vểnh cái miệng nhỏ lên đi ra phía ngoài.
Tô Dật vì đó mà khẽ giật mình, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tại sao Tô Uyển Nhi lại có phản ứng lớn như vậy?
Tô Dật nhìn về phía Vương Thượng Vũ, nghi ngờ nói:
- Vừa rồi ta nói nhầm cái gì sao?
- Không có!
Vương Thượng Vũ lắc đầu.
- Vậy tại sao Uyển nhi giống như có chút không vui?
Tô Dật không hiểu.
Vương Thượng Vũ cười hắc hắc, gãi cái ót, nói:
- Uyển nhi cũng là nữ nhân! tâm tư con gái ngươi đừng đoán!
Miệng lệch một cái, Tô Dật nhẹ gật đầu, lại phân phó Vương Thượng Vũ vài câu, nói những điều mà mình biết về Linh Hoàng Bá Phong Kình cho Vương Thượng Vũ, sau đó hai người tách ra.
Khi gian phòng chỉ còn lại Nguyệt Vô Cấu, Nguyệt Ngưng Nhi cũng cùng theo vào.
Nhưng sau nhìn về phía Tô Dật biểu lộ rõ ràng tự nhiên hơn rất nhiều.
Những ngày này, quấy rầy ở Nguyệt gia, tự nhiên trong lòng Tô Dật có chút ngượng ngùng.
Hắn trầm ngâm một lát, rồi từ trong không gian xuất ra năm Bình Linh dịch, cho Nguyệt Vô Cấu.
Mùi thuốc quanh quẩn thiên địa, năng lượng tỏa ra ánh sáng tràn ra miệng bình, Nguyệt Vô Cấu không khỏi ngậm miệng kinh hãi.
Trước khi rời khỏi Nguyệt gia, Tô Dật quyết định đi tìm Vân Trung Ly một chút.
Lúc này, Vân Trung Ly cũng không ở trong phòng tông chủ.
Sau khi hỏi han một phen, tất cả những người ở ven đường nhìn thấy Tô Dật, đều phi thường cung kính, trong lúc đó còn đụng phải Vân Lương tham gia Thiên Phong Bài Vị Chiến ngày đó.
Căn cứ chỉ dẫn của Vân Lương, Tô Dật một đường uốn lượn, rốt cục đi vào trong một cái biệt viện.
Biệt viện có hương vị thanh nhã xuất trần, phong cách lộ ra một tia hoạt bát cùng cá tính.
Hỗn Nguyên Chí Tôn Công hơi chấn động một chút, khí tức viễn cổ mênh mông liền xông phá cấm chế biệt viện, đẩy cửa phòng ra.
- Nhạc phụ!
Tô Dật liếc mắt liền trông thấy Vân Trung Ly ngồi ở cửa ra vào, bóng lưng tang thương lộ ra một tia cô độc.
Lúc này ánh mắt Vân Trung Ly hơi trì trệ, ông ta không nghĩ tới Tô Dật sẽ tìm được nơi này.
- Dật nhi đến rồi!
Vân Trung Ly cười cười, ánh mắt nhìn về phía chân trời.
Khi ngồi xuống cạnh Vân Trung Ly, Tô Dật chỉ cảm thấy trong không khí tràn ngập một cỗ hương vị quen thuộc đến cực điểm.
Nghe Tô Kính Uyên đã rời khỏi Cổ tông, Vân Trung Ly nhẹ gật đầu, chỉ vào biệt viện nói:
- Dật nhi, nơi này là chỗ Tinh nhi ở. Vân Trung Ly ta cả đời đều muốn đăng đỉnh võ đạo chí tôn, cùng Long gia đấu hơn phân nửa đời người, cuối cùng nữ nhi của mình cũng không nhìn!
Nói xong, Vân Trung Ly cười khổ một tiếng.
Nghe vậy, khuôn mặt Tô Dật cũng đau xót theo, ánh trăng phía chân trời nhanh chóng hóa thành khuôn mặt Vân Tinh, trong ánh mắt, toàn bộ biệt viện đều trở nên ấm áp.
Tô Dật si ngốc nhớ lại một màn kiều diễm trong sơn động, kia từng là tràng cảnh tốt đẹp nhất của hắn.
Ngày đó Vân Tinh dùng lực lượng Mộc Trấn Thiên Thạch thôi động, dùng nguyên thân luyện hóa Thủy Trấn Thiên Thạch, cứu hắn sử dụng thần bí quang đoàn quá độ trở về.
Đêm hôm đó mộng ảo, hai người ý loạn thần mê, không kìm lòng được.
Bây giờ nghĩ lại, bên trong nội tâm Tô Dật tràn đầy ấm áp.
- Dật nhi, ngươi biết vì sao ta muốn ở bên trên Thiên Phong Bài Vị lập xuống ước định cùng ngươi? Để ngươi trong vòng ba tháng đến Vân gia chịu chết không?
Vân Trung Ly từ tốn nói.
Tô Dật lắc đầu, ngày đó, Vân Trung Ly ở trước mặt mọi người ném manh mối Vân Tinh ra ngoài, hỏi mình có nhận hay không.
Từ đó về sau, tất cả mọi người tưởng Vân gia muốn đồn hắn vào tử địa.
- Đương nhiên một phương diện là vì che đậy tai mắt Long gia, bảo hộ nhi tử Kính Uyên, cũng chính là ngươi, một phương diện khác, là ta cũng muốn khảo nghiệm ngươi, Vân Tinh không thấy! Nếu như ngươi dám lên Vân Tiên Tông, vậy ngươi thực tình yêu Vân Tinh, ta tin tưởng ngươi sẽ vì Vân Tinh dốc hết sức lực!
- Con đương nhiên yêu Vân Tinh! con mỗi ngày đều rất nhớ nàng!
Tô Dật mở miệng nói.
Vân Trung Ly cười nhạt một tiếng, xuất ra một khối Huyết Táp Ngọc Bội, đưa tới trước người Tô Dật, trầm giọng nói:
- Vậy có thể mang những lời này nói cho ngươi nghe rồi!
- Đây là ngọc bội của Vân Tinh?
Tô Dật nhìn ngọc bội trong tay hiện ra huyết mang loá mắt, khẽ run lên.
Khóe miệng Vân Trung Ly hơi vểnh lên, nhẹ gật đầu, nói ra:
- Khối Huyết Táp Ngọc Bội này do luyện khí đại sư Vân gia, Vân Nguyên Nhược luyện chế. Ngày đó mẫu thân ngươi mang Mộc Trấn Thiên Thạch, cũng chính là mộc âm hồn châu đưa cho Vân Tinh, khiến cho Vân Tinh phá vỡ tuyệt mạch chi thể, khởi động lại thiên phú.
- Từ đó về sau, ta liền phát hiện Mộc Trấn Thiên Thạch chính là sinh mệnh chi nguyên, tinh nguyên chi căn, phàm là người được Mộc Trấn Thiên Thạch nhận chủ, sẽ không thể tách rời cùng Mộc Trấn Thiên Thạch. Cho dù có vô hạn đại năng, thiên phú siêu quần, nhưng nếu dùng năng lực Mộc Trấn Thiên Thạch cứu người, tinh huyết cùng tu vi tự thân cũng sẽ bị trọng thương!
Vân Trung Ly chỉ vào mảnh ngọc bội, nói:
- Khối huyết văn ngọc bội này tổng cộng có hai cái, thứ nhất có thể khống chế Vân Tinh không tùy ý sử dụng năng lượng Mộc Trấn Thiên Thạch, thứ hai ta cũng có thể biết Tinh nhi phải chăng còn ở nhân gian!
Nhìn Huyết Táp Ngọc Bội chỉ có một đạo huyết văn, mắt Tô Dật không khỏi rung động.
- Trước đó Tinh nhi từng dùng qua một lần, bị ta mắng to! Mà lần thứ hai, nó liền cho ngươi!
Vân Trung Ly khẽ cười nói.
Nghe vậy, bàn tay Tô Dật không khỏi run rẩy một chút, yết hầu cuồn cuộn.
Trên huyết văn ngọc bội chỉ có một đạo huyết tuyến, chuyện này chẳng phải nói rõ, nếu một đạo huyết văn cuối cùng của Vân Tinh biến mất, Vân Tinh cũng sẽ...?