Chương 2214
Thời điểm Tô Kính Uyên nhìn về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn, Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói:
- Con dâu Tiểu Mạn chào phụ thân!
Quá sợ hãi, Tô Kính Uyên tranh thủ đỡ Đoan Mộc Tiểu Mạn lên, nói:
- Không được, không được, ngươi là tỷ tỷ Kình Thiên sư tôn!
Đột nhiên Tô Dật cười to, nhìn qua biểu lộ sợ hãi của Tô Kính Uyên, vui vẻ nói:
- Cha, sau này đều là người một nhà, làm gì còn nhiều quy củ như vậy!
Đây cũng là lần thứ nhất Đoan Mộc Tiểu Mạn lộ ra nụ cười đối với một nam tử khác, gật đầu nói:
- Phụ thân cứ trực tiếp gọi con là Tiểu Mạn là được!
Nói xong, Đoan Mộc Tiểu Mạn nhìn thoáng qua Tô Dật, gương mặt lóe ra một tia kiều mị.
Qua hồi lâu, Tô Kính Uyên quyết định ném trang phục điên, rửa mặt một phen, đi ra.
Cảnh tượng giống hệt như lúc Tô Dật ở bên trong vòng ánh sáng, một lần nữa bên trong ánh mắt kỳ nhân Tô Kính Uyên lộ ra vẻ thanh sảng, đôi mắt thâm thúy tựa như vực sâu.
- Nhìn qua, khuôn mặt Tô Dật và cha hắn thật là giống nhau!
Vương Thượng Vũ nhẹ gật đầu, nói.
Tô Uyển Nhi nghiêng đầu nhìn về phía Vương Thượng Vũ, ngưng tiếng nói:
- Còn có thể không giống sao! Ca ca ngốc!
Thấy tinh thần Tô Kính Uyên rạng rỡ, trong lòng Tô Dật biết bây giờ mình chính là hi vọng của Tô Kính Uyên.
Hơn hai mươi năm giống người mà sinh hoạt không phải người cuối cùng cũng kết thúc, ánh mắt Tô Dật rơi vào trên khuôn mặt thanh tú mà kiên nghị của Tô Kính Uyên, trầm giọng nói:
- Cha, bước kế tiếp, đối chiến Long gia, khả năng phải đổi bị động thành chủ động! Thù Tô gia nhất định phải báo!
Tô Kính Uyên trầm ngâm một hồi, lập tức gật đầu, quanh thân bộc phát ra một cỗ kình phong Nguyên Vực cảnh lục trọng.
Mọi người ở đây, đều chấn kinh.
- Cha...
Tô Dật thấp giọng hô.
Tô Kính Uyên mỉm cười, trong ánh mắt lướt qua một tia hận ý, chuyện năm xưa lại hiện lên trong lòng lần nữa, lão ngưng âm nói:
- Dật nhi, cha đã đợi lâu như vậy! Mặc dù biết mẹ con bị nữ tử áo xanh lục kia đưa đến vực ngoại, thế nhưng mối thù với Long gia, Tô gia ta sẽ không quên!
Dứt lời, Tô Kính Uyên khẽ cắn chặt hàm răng, trong đôi mắt đỏ bừng hiện ra sát cơ.
- Ngày đó là không thể tránh khỏi, cuối cùng cũng phải tới!
Tô Dật hít sâu một hơi, Tô Kính Uyên thu liễm khí tức, có chút do dự nhìn về phía con của mình.
- Dật nhi, ông của con và đại bá con sao rồi?
Rốt cục Tô Kính Uyên vẫn hỏi ra câu trong lòng muốn hỏi nhất.
Bỗng dưng, Tô Dật cười một tiếng, nhìn về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn, cảm kích dắt tay Đoan Mộc Tiểu Mạn, nói:
- Ngày đó, sau thánh võ đại hội, con cùng Thánh Sơn kết xuống thù hận, con liền ủy thác Cổ Nhạc cung chủ, đón gia gia vào tổng bộ Ngự Thiên cung. Sau đó theo Man thành gặp nạn, Thánh Sơn trắng trợn vơ vét Man thành, cũng đều nhờ Tiểu Mạn chạy tới, mới có thể biến nguy thành an.
Vừa mới nói xong, trong ánh mắt thâm thúy của Tô Dật tràn đầy sự cảm ơn, ôn nhu nhìn về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Tô Kính Uyên nghe Man thành phát sinh nhiều chuyện như vậy, lông mày cũng một mực chưa hề buông xuống.
Nghe thấy lão gia tử Tô Vân Thiên bình yên vô sự, lúc này mới thở dài một hơi.
- Dật nhi, bây giờ con đã lớn lên, bên ngoài còn có rất nhiều chuyện chờ con xử lý! Cha muốn đi Ngự Thiên cung thăm ông nội con! và đám người đại bá nữa!
Nói xong, mắt Tô Kính Uyên tràn ngập sương mù mông lung, trong lòng cảm thán nếu không phải có con của mình chống đỡ, Tô gia dãi gió dầm mưa hơn hai mươi năm sẽ biến thành cái bộ dáng gì?
Đoan Mộc Tiểu Mạn cũng đi theo gật đầu, hướng phía Tô Dật nói:
- A Dật, Kình Thiên còn đang ở chỗ Chân Thần tiếp nhận trị liệu, ta không thể cùng chàng đến Hỗn Loạn Vực! đến thời điểm quyết chiến Long gia, ta sẽ đích thân mang theo người Ngự Thiên cung tụ hợp cùng chàng!
Trầm ngâm một hồi, con mắt Tô Dật nhìn chăm chú vào Đoan Mộc Tiểu Mạn, lập tức nói:
- Như vậy cũng tốt! Phụ thân ở Ngự Thiên cung ta yên tâm nhất, ông ấy cũng có thể gặp mặt Kình Thiên tiền bối!
Sau đó, Tô Dật mang Thác Mạch Đằng, Dưỡng Tinh Thần Nê, cùng Tuyết Yên Thảo thật vất vả mới sưu tập đủ giao cho Đoan Mộc Tiểu Mạn.
- Đây là?
Đoan Mộc Tiểu Mạn hơi nghi hoặc một chút.
Tô Dật cười cười, nói cho Đoan Mộc Tiểu Mạn biết đây là thứ cho Tô Cuồng Ca giải khai tâm kết, mời hai vị trưởng lão Hồng Mặc luyện chế Bích Tuyền Luyện Cốt đan, là Tô Cuồng Ca có thể chữa trị vết thương cũ, khôi phục dung mạo.
Sau khi nhận lấy vật phẩm, đám người Tô Dật liền đứng dậy, lúc này ngoài cửa truyền đến một trận âm thanh hung hãn!
Ánh lửa vẩy ra, chùm sáng vọt thẳng vào, ánh mắt Tô Kính Uyên lập tức mở to, bên trong quang đoàn là Tô Tiểu Soái đang thở hổn hển.
- Tiểu soái, ngươi chạy đi đâu vậy!
Tô Uyển Nhi cười nói, ôn nhu nhìn về phía Tô Dật, nói:
- Ngươi đã bỏ lỡ hình ảnh Tô Dật ca ca và Kính Uyên thúc thúc trùng phùng rồi!
Theo ánh sáng quanh thân Tô Tiểu Soái rơi xuống, khuôn mặt mập mạp liền hiện ra, hắn nhìn thoáng qua Tô Kính Uyên, ánh mắt càng chấn động.
Yêu Vực cảnh bát trọng, so với mình còn mạnh hơn mấy cấp bậc.
Thời điểm nghe nói Tô Tiểu Soái là phượng hoàng Chân Thần, lông tơ cả người Tô Kính Uyên đều dựng đứng lên, chỉ nghe Tô Tiểu Soái nói:
- Cha nuôi!
Lúc này, càng làm cho Tô Kính Uyên dở khóc dở cười, tại sao bên cạnh con trai mình toàn là nhân vật mạnh mẽ khủng bố như vậy.
- Mau nói đi, ngươi đi nơi nào vậy?
Tô Dật bất đắc dĩ cười nói.
Tô Tiểu Soái đặt mông ngồi xuống, hóa ra thừa dịp tất cả mọi người quan tâm Tô Dật, Tô Tiểu Soái lại tiến vào trong tuyệt cảnh Yểm Hải tìm kiếm một phen.
- Có tung tích Băng Loan Chân Thần sao?
Đoan Mộc Tiểu Mạn ngưng lông mày nói.
Tô Tiểu Soái lắc đầu, có chút đáng tiếc nói ra:
- Bên trong đã trở thành một đoàn phế tích, linh khí hỗn loạn! Băng Loan cũng đã triệt để vẫn diệt!
Nói xong câu đó, Tô Tiểu Soái nâng nửa mặt lên, buồn rầu, nó vốn đi vào tìm ký ức, hiện tại cái gì cũng không có.
- A Dật, ta phải đi đây, Táng Thiên Hàn Địa là nơi Băng Loan Chân Thần phân hồn, Kình Thiên còn ở trên đó, nếu như bản hồn tiêu tán, ta sợ Kình Thiên xảy ra chuyện!
Đoan Mộc Tiểu Mạn ôm cánh tay Tô Dật.
Tô Dật cũng không kéo dài nữa, đồng ý để nàng lập tức chạy về, Tô Dật nhìn qua dáng vẻ thất hồn lạc phách của Tô Tiểu Soái, nói:
- Nơi này không cần ngươi, ngươi đến Táng Thiên Hàn Địa tìm vận may đi!
Tô Tiểu Soái đứng lên, chau mày, nói:
- Thế nhưng chúng ta sắp phải chiến một trận quyết tử với Long gia, đệ phải bảo vệ huynh!
Nghe vậy, Tô Dật cười cười, lắc đầu nói:
- Không nhanh như vậy đâu! Long Quảng không tìm được Kim Long bí cảnh, cứ từ bỏ như vậy, khẳng định là hắn bị thương không nhẹ, ta còn phải chỉnh lý Bá Vương tông và Phục Yêu môn một chút, thời gian không nhiều, như này cũng đủ! Ngươi ở bên cạnh ta, cũng không có tác dụng lớn, dứt khoát cho ngươi đi tìm kiếm ký ức của chính ngươi!
Tô Tiểu Soái nhẹ gật đầu, nhìn quanh không trung nói:
- Đại ca, đệ hứa với huynh, đi sớm về sớm!
- Đi đi, đừng già mồm!
Tô Dật cười nói, sau đó quay người cầm bàn tay Đoan Mộc Tiểu Mạn, nói khẽ:
- Trở về phải cẩn thận.
Sau khi đưa tiễn nhóm người Ngự Thiên cung, Tô Dật nhìn Vương Thượng Vũ cùng Tô Uyển Nhi bên trong gian phòng.