← Quay lại trang sách

Chương 2217

Thế gian này, thế mà còn có người để Long Quảng sợ hãi?

- Khụ khụ!

Giọng nói cao tuổi chậm rãi vang lên, mặc dù khí lực không đủ, nhưng vẫn có thể nghe ra tu vi người này tuyệt đối cao hơn Long Quảng một cái cấp bậc.

Khó trách Long Quảng sợ hãi như thế.

- Tiểu tử kia còn không có đến Nguyên Thiên cảnh?

Nói xong, lão giả núp trong bóng tối ho khan một tiếng.

Tự dưng năng lượng linh hồn kinh khủng cùng với hắc vụ mênh mông tuôn ra giữa không trung.

Toàn thân Long Quảng tràn ngập long uy mênh mông, chỉ một thoáng liền bị kình phong kinh khủng đánh lui ra xa trăm mét, hắn che ngực, có chút khó chịu nói:

- Cuồng Kiêu tiền bối, còn đang tìm kiếm! Chỉ sợ Đoan Mộc Kình Thiên chưa có trở lại Thiên Man!

- Đến bây giờ ngươi còn không tìm được tung tích tiểu tử này sao! Phế vật!

Cuồng Kiêu hết sức bất mãn, trong âm u, kình phong ngoan lệ mãnh liệt tựa như sóng cả!

- Phanh phanh!

Lưỡi đao cũng xẹt qua vạt áo Long Quảng, phát ra thanh âm chói tai, chỉ nghe Cuồng Kiêu nói:

- Ta bảo ngươi làm hai chuyện, một là tiểu tử kia, hai là thay ta tìm kiếm trứng Thất Thải Linh Lung, ngươi đều không làm được! Ngay cả tiểu tử này là người của thế lực nào tại Thiên Man, ngươi cũng không biết sao!

Long Quảng trầm mặc, đột nhiên bên trong ánh mắt lóe ra một đạo quang mang ngoan lệ, dùng âm thanh lạnh lùng nói:

- Tiền bối bớt giận, Long Quảng đang cố gắng tìm kiếm, tin tưởng ít ngày nữa sẽ có kết quả! Về trứng Linh Lung ta ngược lại có một ít manh mối!

- Chỗ nào, ở chỗ nào!

Âm thanh khủng bố tựa như quỷ rống, rít gào rung trời!

Từ đó có thể thấy được, Cuồng Kiêu tôn nhân rất khát vọng đối với trứng Linh Lung.

Hơn hai mươi năm, lại một lần nữa tìm được một quả trứng Linh Lung, chính hắn cũng không dám tin tưởng đây là sự thực!

- Đúng vậy, nhưng người này được rất nhiều người bảo vệ, cho Long Quảng một chút thời gian, nhất định giúp tiền bối khôi phục thực lực!

Cuồng Kiêu tôn nhân không nói thêm gì nữa, thỏa mãn nói một câu:

- Ta tin ngươi cũng không dám lỗ mãng! ngươi đi nghiên cứu bí pháp lúc trước của ngươi đi!

- Tạ ơn tiền bối!

Rời khỏi chỗ Cuồng Kiêu, mặt Long Quảng như giấy trắng nắm chặt nắm đấm, khí thế uy phong lẫm liệt ngày thường bỗng nhiên biến đổi, sát cơ âm tàn hung hăng lướt qua.

- Lão đầu tử, đâu cần đề phòng ta nhanh như thế! Đến thời điểm ngươi hết giá trị sử dụng, tất giết ngươi cho hả giận!

Dứt lời, Long Quảng trở lại chỗ của mình, ánh mắt ngưng động, một mực nhớ lại đoạn đối thoại với Cuồng Kiêu.

- Nếu không phải ngươi để ý Đoan Mộc Kình Thiên như thế, ta ngược lại không cảm thấy Ngự Thiên cung khủng bố! Muốn biết lai lịch Đoan Mộc Kình Thiên sao? Ta tuyệt đối sẽ không nói cho ngươi!

Đột nhiên, Long Quảng đạp một cước trên mặt đất, vết rách tràn ra kim sắc long văn, tự dưng cả tòa Long Thần cung bộc phát ra khí cơ hung hãn.

- Đến cùng Ngự Thiên cung cất giấu cái bí mật gì!

Mặt trời lên đến đỉnh, hôm nay là một ngày cực tốt.

Ánh nắng cực kỳ chói lọi, từng hỏa cầu lớn làm cho cả thiên địa tràn ngập ánh sáng!

Trên con đường rộng thênh thang, có một thanh niên và một thiếu phụ chậm rãi đi tới, hai người này chính là Tô Dật và Bồ Đề Tiên từ bên trong Vân Tiên Cổ Tông đi ra.

Vân Tiên Cổ Tông ở trên không Thiên Lan hải vực, vị trí ước chừng tại chỗ giao nhau giữa Vô Cực Đại Lục và Trung Châu đại lục.

Mà Hỗn Loạn vực thì ở hướng chính tây Trung Châu.

Bởi vậy, nhờ Vân Tiên Cổ Tông, Tô Dật trực tiếp trở lại bên trong Hỗn Loạn vực.

Lúc này Tô Dật gặp phải Quý Hàm Nặc trên bờ cát, nên xuyên qua đường nhỏ, đến đường lớn.

Lại một lần nữa du lịch chốn cũ, trong lòng Tô Dật không khỏi cảm khái rất nhiều.

Ngày đó, hắn bị Thánh Hỏa làm cho không có bất kỳ biện pháp nào, trở lại Hỗn Loạn vực từ cõi chết.

Lúc này mới mở ra nhân sinh của mình ở Hỗn Loạn vực bao la hùng vĩ, có thể nói, Hỗn Loạn vực chính là nơi phát tài của hắn.

- Chủ nhân, nơi này chính là Hỗn Loạn vực sao?

Bồ Đề Tiên ở một bên cười.

Tô Dật nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn qua con đường rộng rãi, dùng giọng nói trầm thấp nói:

- Nơi này là địa phương ác liệt nhất của Thiên Man, là nơi người và Man yêu thú cùng sống, không có quy củ, chỉ có vũ lực!

Nhưng hôm nay, Hỗn Loạn vực lại dị thường yên tĩnh, Tô Dật ngửi được một tia cảm giác kỳ quái nên lông mày dần dần nhíu lại.

- Bồ Đề, có chút kỳ quái, chúng ta tranh thủ thời gian đến phía trước đi!

Nói xong, dưới chân hai người lóe lên ánh sáng, thời điểm vượt qua vài toà núi lớn, là có thể trông thấy rất nhiều người của các thế lực tản mạn kết thành quần đội chạy trốn ra ngoài.

- Bọn hắn giống như đang chạy trối chết, nơi đây phát sinh chuyện gì sao?

Bồ Đề Tiên nhìn xuống đám người đang chạy phía dưới, nói.

Tô Dật không nói một lời, nhíu chặt lông mày, hắn đã cảm giác được tình thế nghiêm trọng.

Trong lòng hắn có một loại cảm giác, Hỗn Loạn vực không giống với trước kia nữa.

- Ầm ầm!

Ngay vào lúc này, tại nơi xa có một đạo thanh âm Ly Long hung hãn vang tận mây xanh.

Tiếng thú gào kinh thiên hóa thành từng gợn sóng không gian, đánh cho ngọn núi phía dưới xuất hiện một cái động to lớn!

Tô Dật liếc mắt là có thể nhìn ra, nơi đó là phương hướng Huyền Kiếm Môn.

- Sưu!

Tô Dật không quản được nhiều như vậy, hắn cũng không kịp đi tìm người các thế lực hỏi rõ ràng chuyện gì phát sinh, liền hướng về phía Huyền Kiếm Môn mà đi.

- A!

Đúng lúc này, bên trong Huyền Kiếm Môn, Quý Hàm Nặc đã lâu không gặp mặt đang giằng co cùng một tên tán tu.

Máu tươi đầy đất hội tụ thành sông, vết máu thật dài biến toàn bộ Huyền Kiếm Môn thành địa ngục.

Mùi tanh máu huyết tràn ngập toàn bộ trên không Huyền Kiếm Môn, không ai từng nghĩ tới, Huyền Kiếm Môn một trong những thế lực tam lưu lại biến thành thảm trạng này.

Từ dưới chân núi uốn lượn đến đỉnh Huyền Kiếm Môn, trên đường đi toàn là thi thể đệ tử Huyền Kiếm Môn, tường đổ, thi cốt vương vãi khắp núi.

- Đám cẩu vật các ngươi! Không nên tới gần Huyền Kiếm Môn!

Quý Hàm Nặc giận dữ không thôi, trường sam trước người rách nát, lộ ra một vòng xương quai xanh trắng ngần, sắc xuân vô hạn, óng ánh long lanh.

Khí tức Ly Long không ngừng quanh quẩn quanh người, tựa như long đằng bao phủ trước người Quý Hàm Nặc, từng mảng lớn huyết dịch từ trên ngực Quý Hàm Nặc trượt xuống.

- Đại tiểu thư Huyền Kiếm Môn, còn không thúc thủ chịu trói? Cha ngươi đã trốn, nếu van cầu ta, không chừng ta sẽ bỏ qua cho ngươi đấy?

Đối diện là một gã tán tu đang cười xấu xa.

Điệu cười âm hiểm vang tận mây xanh, Quý Hàm Nặc dùng một tay giữ lấy quần áo, chỉ nghe sau lưng có một đám đệ tử Huyền Kiếm Môn thụ thương không ngừng hít khí lạnh.

Lúc này Huyền Kiếm Môn đã bị bao vây trùng điệp, trong một đêm Huyền Kiếm Môn to lớn bàng bạc ngày xưa đã biến thành huyết hải luyện ngục.

Bên trong ánh mắt Quý Hàm Nặc tràn ngập sát ý nồng đậm, trừng mắt vừa tên tán tu vừa mở miệng nói.

- Sưu sưu!

Đột nhiên sau lưng có mấy chục đạo thân ảnh tán tu từ đại sảnh Huyền Kiếm Môn trở lại.

- Tìm được Quý Thiên Phục chưa?

Tên tán tu cầm ngưng giọng hỏi đám người sau lưng, người sau lưng trông thấy Quý Hàm Nặc, mắt liền lộ ra tinh quang, thấp giọng nói:

- Lão Mạnh, để lão cẩu Quý Thiên Phục chạy rồi! Nguyên Hoàng cường giả Huyền Kiếm Môn, vẫn còn khá mạnh! Nhưng đám người tà đạo đã đuổi theo.

Tán tu được xưng là lão Mạnh gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt dài hẹp nhẹ rung động.

Đột nhiên, lão Mạnh bắn ra một đạo kình khí hung hãn nhắm ngay Quý Hàm Nặc, nói:

- Không sao, Quý Thiên Phục có thể chạy đi đâu chứ!

- Bây giờ toàn bộ Hỗn Loạn vực, chỉ cần người có liên quan cùng Tô Dật đều phải chết! Trước mắt là tiểu nữ nhi của Quý Thiên Phục, hắn còn có thể chạy đi đâu!