Chương 2218
Dứt lời, lão Mạnh bước một bước về trước, sóng khí ngoan lệ như là ác long vọt ra, xuyên qua đám người Huyền Kiếm Môn, trực tiếp đạp tấm biển Huyền Kiếm Môn xuống!
Bảng hiệu rơi trên mặt đất lập tức hóa thành bột mịn bay tứ tán, sóng khí hung hãn khiến đám người Quý Hàm Nặc run lên.
Tất cả đệ tử Huyền Kiếm Môn đều đơn thuần trong sáng, đám tán tu trước mắt, gần như là tồn tại tối cường bên trong Hỗn Loạn vực.
Những người này, cho dù đến những tông môn khác trong Hỗn Loạn vực, cũng có thể trở thành cấp bậc trưởng lão.
Nghe bọn hắn trò chuyện, rốt cuộc Quý Hàm Nặc cũng biết, Hỗn Loạn vực gặp cái kịch biến này, hoàn toàn là bởi vì Tô Dật.
Nhìn tấm bảng Huyền Kiếm Môn hóa thành bột phấn, Quý Hàm Nặc cùng đệ tử Huyền Kiếm Môn sau lưng nhao nhao lộ ra vẻ tức giận.
Hôm nay Huyền Kiếm Môn có huyết án, ngày mai Hỗn Loạn vực sẽ bị lật tung trời!
Quý Hàm Nặc tiếp tục cầm trường kiếm, tu vi Nguyên Chân cảnh như là gió nhẹ trà ra, tàn khốc nói:
- Các ngươi đừng mơ bắt ta đối phó cha ta! Đám chó săn các ngươi chỉ biết răm rắp nghe lời, còn muốn đấu với Tô Dật! Ta giết các ngươi!
Trong con mắt đỏ bừng xẹt qua một vệt quyết tử, Quý Hàm Nặc khẽ kêu lên một tiếng, Ly Long kiếm ảnh bắn về phía tán tu đối diện!
Nhất thời, long ảnh to lớn màu xanh phiêu đãng hư không, tiếng Ly Long gào thét đinh tai nhức óc khiến tất cả mọi người ở đây cảm giác lỗ chân lông mở ra, tóc gáy dựng đứng!
- Đại tiểu thư!
Một đám đệ tử Huyền Kiếm Môn sau lưng nhìn thấy Quý Hàm Nặc liều mạng, tự dưng cảm thấy vô cùng kinh hãi!
Đệ tử Huyền Kiếm Môn đều chấn kinh, cực kỳ bi thương, bọn họ trơ mắt nhìn Quý Hàm Nặc liều mạng bảo vệ chính mình, bỗng nhiên cũng vùng lên phản kháng!
Cùng lúc đó, tên tán tu phía đối diện cũng hiện lên vẻ ngưng trọng.
Từ luồng khí tức khủng bố kia, mấy tên tán tu cường thế nhất có thể phát hiện Quý Hàm Nặc đã không có bất cứ hi vọng nào, liều mạng chém giết!
- Đã như vậy, thì đi chết đi!
Lão Mạnh quát!
Lập tức, mấy chục đạo ánh sáng nguyên khí tràn ra, gợn sóng không gian phô thiên cái địa hóa thành ánh sáng liên miên quấn lấy long ảnh màu xanh.
- Ầm!
Chỗ sóng ánh sáng kinh khủng đi qua, đệ tử Huyền Kiếm Môn còn lại đều bị đánh bay mấy chục mét!
Cuối cùng, quang trụ và Ly Long va chạm cùng một chỗ, một đạo hào quang màu đỏ bắn ra.
Khí tức viễn cổ khủng bố mà hung hãn nhanh chóng phun trào, một cơn bão năng lượng lan tràn!
Một giây sau, toàn bộ đại sảnh Huyền Kiếm Môn vỡ nát ra từng mảnh, đại bộ phận tán tu đều đã hóa thành liệt diễm, bị đốt cháy thành hư vô!
Những tán tu né nhanh, cũng bị xung kích to lớn, vô số chân tay gãy rơi xuống đại sảnh.
Nhìn lại một màn kinh khủng vừa rồi, mười mấy tên tán tu như là nhìn thấy quỷ, si ngốc nhìn liệt diễm.
Không tự chủ, một mùi tanh hôi từ giữa hai chân đám tán tu chảy ra!
- A!
Tiếng kêu đau đớn vang lên, lúc này đám tán tu còn sống mới cảm thấy đau đớn, từng tên ôm chân tay cụt gãy kêu thảm.
- Đó là ai?
Biến hóa bất ngờ xảy ra, khiến ánh mắt đệ tử Huyền Kiếm Môn bay ngược ra sau sợ hãi, hồn bay lên trời.
Không phải vừa rồi đại tiểu thư đánh ra một kích sao?
- Ngươi nhìn! Người này hình như là Tô tông chủ!
Có một tên đệ tử Huyền Kiếm Môn, nhìn về nơi xa hét lớn.
Sau khi ánh sáng tiêu tán, phía dưới quang mang phô thiên cái địa, có một thân ảnh màu xanh nửa quỳ ở trong ánh sáng màu đỏ.
Quý Hàm Nặc đang nằm ở trong ngực người này, sau khi thấy rõ ràng bộ dạng người tới, rốt cục Quý Hàm Nặc không cầm được nước mắt, nương theo huyết thủy phun ra ngoài.
- Tô Dật! Cứu cứu! Cứu cứu cha ta!
Quý Hàm Nặc nhìn khuôn mặt đã từng khiến cho mình ý loạn thần mê, toàn bộ oán hận đều theo nước mắt chảy ra.
Tô Dật hạ thấp lông mày, khóe miệng nhếch lên, trên khuôn mặt xanh ngắt toàn là sát cơ.
Tô Dật ôm lấy Quý Hàm Nặc, trong lòng rõ ràng, Quý Hàm Nặc bởi vì một kích vừa rồi, mà đã bị thương rất nặng.
Nếu hắn đến muộn một giây đồng hồ, cũng chỉ có thể nhìn thấy thi thể Quý Hàm Nặc.
- Quý cô nương!
Giọng nói Tô Dật như bị mắc cổ họng, sắc mặt lạnh như sắt.
- Là Tô Dật! người này chính là Tô Dật!
Tất cả tán tu còn sống, đại khái còn hơn hai mươi tên, nhất thời hít vào một hơi lãnh khí.
Bọn hắn đã sớm nghe nói uy danh của Tô Dật, đứng thứ nhất Thiên Phong Bài Vị Chiến!
Đệ nhất nhân toàn bộ thế hệ trẻ Thiên Man đại lục, cho dù là Long thần đại nhân, cũng thưởng thức không thôi.
Chỉ nhìn Tô Dật từ xa, não hải mọi người đã kịch liệt đau nhức, loại áp bách linh hồn mạnh mẽ đến cực hạn chỉ cường giả tuyệt đỉnh mới có!
- Chạy đi! Người kia chính là Tô Dật!
- Chạy! Chạy mau! Quá lợi hại!
- Nguyên Tông cảnh! Tô Dật thế mà là Nguyên Tông cảnh! Mau trốn đi!
Lập tức, tất cả mọi người giãy dụa đứng lên, ánh mắt vô cùng kinh hãi, căn bản quan không quan tâm miệng vết thương, co cẳng bỏ chạy!
Tô Dật quỳ một chân trên đất, ánh mắt trầm ngưng, tay trái chậm rãi đưa ra.
- Ầm ầm!
Lập tức một cái cự chưởng vô hình vặn vẹo hư không, bao phủ đám người đang chạy trốn giữa trời!
Phía dưới kình lực kinh khủng, khí tức hư vô mờ mịt cực lớn khiến tất cả tán tu chạy trốn cảm thấy không cách nào chống lại, một loại cảm giác nhỏ bé tự nhiên sinh ra!
- Tất cả đền mạng cho Huyền Kiếm Môn đi! Chết đi!
Tiếng quát rơi xuống, Tô Dật dùng sức nắm một nắm trên không trung, năng lượng kinh khủng tựa như như vòi rồng càn quét ra!
Lúc phong bạo khuếch tán đến giữa thiên địa, tất cả tán tu chạy trốn không có chút sức chống cự nào, nhanh chóng hóa thành huyết thủy, chôn vùi trên hư không!
- Xoẹt!
Huyết thủy màu đỏ càn quét thiên địa rơi xuống như giọt mưa, sát khí thao thiên, phong vân cuồn cuộn.
Tại chỗ, tất cả đệ tử Huyền Kiếm Môn may mắn còn sống sót nhìn qua Tô Dật giống như sát thần, mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, như hóa đá.
- Tô Dật, cha... Cha ta ở sau núi!
Quý Hàm Nặc nắm thật chặt cánh tay Tô Dật, nói xong câu đó liền ngất đi.
Lúc này Tô Dật hít sâu một hơi, cảm giác đầu óc trống rỗng.
Nhiệt huyết nóng hổi tựa như nham tương xông lên não hải, Tô Dật đứng dậy.
Nhìn quanh không trung, sau đó mang Quý Hàm Nặc giao cho Bồ Đề, nhẹ giọng nói ra:
- Bồ Đề, Quý cô nương giao cho ngươi! Giúp ta chăm sóc tốt cho nàng!
- Chủ nhân, có cần ta đi cùng ngươi hay không!
Bồ Đề Tiên ngưng lông mày.
Cảnh tượng trước mắt rất tàn khốc, thi thể ngổn ngang đầy đường, máu chảy khắp núi, thực tế quá mức đáng sợ!
- Không cần!
Tô Dật lạnh nhạt nói.
Thù này, Tô Dật muốn đích thân thay Quý Hàm Nặc báo!
Thời điểm ở liên minh đại hội, lúc mới gặp Yêu Đế, Quý Hàm Nặc tỏ tình khiến trong lòng Tô Dật càng đau xót!
Nhàn nhạt bỏ xuống một câu, cả người Tô Dật liền giống như máy móc, hóa thành huyễn ảnh, chui vào bên trong hậu sơn.
Nhìn bóng lưng Tô Dật đi xa, Bồ Đề Tiên mang theo đệ tử Huyền Kiếm Môn còn lại đi vào trong hành lang.
Trong hành lang, còn giấu rất nhiều người già trẻ nhỏ Huyền Kiếm Môn.
Rất nhiều con mắt tuyệt vọng nhìn về phía Bồ Đề Tiên, giống như nhìn thấy thần minh.
Vì thế, Bồ Đề Tiên thở dài một tiếng, dùng hết khả năng giúp đỡ những đệ tử Huyền Kiếm Môn này chữa thương.
Tại một chỗ rất xa, thú rống gào thét, âm thanh kinh người liên tục vang lên, cuối cùng dưới một tiếng phượng minh to rõ, hết thảy đều chìm vào trong yên tĩnh.