← Quay lại trang sách

Chương 2222

Sưu sưu!

Vô số thân ảnh nhanh chóng rút lui, trong con ngươi khiếp sợ, chỉ thấy hỏa hồng mạn thiên chưởng tràn ngập thiên địa!

- Hỏa Liệt Thiên La Chưởng! Chết!

Sóng nhiệt từ bên trong chưởng ấn chảy ra, trên trời cao, không gian nhanh chóng rạn nứt, càng ngày không gian vặn vẹo càng mạnh!

- A!

Tiếng kêu thảm thiết rung động hư không, không đến một giây, không gian bị hỏa hồng chưởng ấn bao vây giống như là một cái hỏa cầu, bộc phát ra một cỗ năng lượng kinh khủng, càn quét bốn phía đài cao!

Khi phong bạo còn chưa khuếch tán ra một mét, tất cả tiếng kêu thảm thiết đã im bặt!

Trong nháy mắt hơn trăm tên thủ vệ đài cao là đám tán tu tà ác hóa thành hỏa nhân, giãy dụa không đến một giây đồng hồ, liền ầm vang ngã xuống đất!

- Ầm ầm!

Âm thanh nổ vang không ngừng vang lên bên tai, bốn phía đều tràn ngập một cỗ năng lượng nồng hậu và mùi thịt cháy quỷ dị!

- Thật mạnh!

Nơi xa trên hư không, không ít võ giả vây xem không dám tiến lên nửa tấc!

- Đó chính là phong thái thiên kiêu vương sao!

- Quá mạnh! Thiên phong đệ nhất nhân thật là đáng sợ!

Ánh mắt run rẩy, hít vào khí lạnh, nhìn năng lượng đầy trời càn quét, mảng lớn không gian hóa thành hư vô, trong lòng nổi lên rung động thật lâu không thể lắng lại!

Lúc này, võ giả trẻ tuổi vừa rồi cũng đã chạy đến, hắn đứng từ xa nhìn thiên địa nóng bỏng, trong lòng rung động không thôi.

Người này không để ý tới đùi bị thương, lảo đảo vịn một cây cột đá, ánh mắt rung động không ngừng.

Trên đài cao, ánh lửa đã biến mất, thần quang bao bọc Tô Dật lộ ra hai con ngươi đáng sợ, sát ý nghiêm nghị như là lợi kiếm giải phóng tất cả mọi người trong nháy mắt.

- Bồ Đề, Hàm Nặc! Cứu trợ những võ giả nữ!

Ánh mắt Tô Dật ngưng lại, liên tục vung mười mấy bình Huyền phẩm cao giai đan bên trong ống tay áo, như vãi đậu, rơi vào trong miệng mỗi một võ giả thụ thương.

Khí tức võ giả đã sớm uể oải, cố gắng mở hai mắt ra, lệ nóng doanh tròng, trong miệng không ngừng hô hào:

- Tạ ơn thiên kiêu vương!

Tô Dật hít sâu một hơi, hôm nay Hỗn Loạn vực đại loạn, đều bởi vì hắn mà ra!

Giờ phút này, Tô Dật đã lập lời thề ở trong lòng, quét sạch Hỗn Loạn vực!

Dù Long gia còn có một binh một tốt trong Hỗn Loạn vực, cũng phải đánh giết!

Cuối cùng Phạm Long Thiên Cung cũng hướng mũi mâu về phía hắn, chẳng lẽ mình còn ngồi chờ chết sao!

Tô Dật đảo mắt nhìn quanh không trung, khí tức tiếp tục bành trướng thêm, khí tức viễn cổ hung hãn tựa như cự thú phủ phục, tiếng gầm vag vọng thiên địa:

- Tất cả võ giả ở đây nghe đây, chờ ta giải quyết nguy hiểm của Bá Vương tông xong, mọi người có thể tìm tới dựa vào Bá Vương tông ta! Cửa lớn Bá Vương tông, vĩnh viễn mở rộng với những người cùng chung chí hướng!

Âm thanh nóng bỏng, lôi cuốn lấy thiên uy hiển hách, rung động hư không, toàn bộ Kiếm Tinh thành lập tức bộc phát ra tiếng vang như sấm sét.

Xích Phi Hồng ở bên trong không gian thần bí, nhìn Tô Dật trên đài nhẹ gật đầu, ánh mắt ngưng động nói:

- Họa cũng là phúc, phúc cũng là họa! Long Quảng, ngươi tự cho mình là thông minh, muốn gây ra hỗn loạn tại Hỗn Loạn vực, ép Tô Dật xuất hiện, chỉ sợ lại làm áo cưới cho Tô Dật!

Về sau câu nói này của Xích Phi Hồng, thật sự là một câu thành sấm.

Sau khi nói xong đám võ giả đều được khiêng xuống đài cao, phía xa có một võ giả cúi đầu tựa như ngất đi, Tô Dật lập tức vọt tới bên cạnh võ giả này.

- Huynh đệ, ngươi thế nào rồi?

Tô Dật ngưng lông mày.

Khi tên võ giả này ngẩng đầu lên, trong lòng Tô Dật có vô số gợn sóng.

Võ giả này không phải ai khác, mà chính là Thánh Sơn Tôn Hạo từng tìm mình nương tựa.

- Tôn Hạo, tại sao ngươi ở chỗ này?

Tô Dật đột nhiên hỏi, sau đó đánh ra mấy đạo nguyên khí thủy thuộc tính.

Nguyên khí nhập thể, kinh mạch bế tắc khiến trong lòng Tô Dật nhanh chóng trầm xuống, lục phủ ngũ tạng Tô Hạo như là một cái xác rỗng.

Kinh mạch bị đánh gãy hơn phân nửa, đan điền tổn hại, từ đó có thể thấy người hạ thủ hận hắn như nào!

Tô Dật kiềm chế lại nộ hoả đã sớm phun trào trong lòng, yên tĩnh chữa thương, rốt cục đảo ngược ý thức Tôn Hạo.

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, trên mặt như giấy trắng của Tôn Hạo xuất hiện một nụ cười hư nhược, trong miệng phun ra một ngụm huyết vụ, nói:

- Tô lão đại, ta không nói! Hồng Cường Long ép buộc ta, ta cũng không có nói ra!

Mũi Tô Dật chua chua, nhẹ nhàng gật đầu, rồi đút một ngụm nhỏ linh dịch vào miệng Tôn Hạo, lạnh nhạt nói:

- Tại sao ngươi lại để cho bọn hắn bắt được?

Tôn Hạo gục đầu xuống như gà mổ thóc, bàn tay chống đất, yếu ớt nói:

- Đệ tử Ảnh đường nhất định phải lịch lãm bên ngoài hai năm, ta biểu hiện tốt, không đến một năm rưỡi đã được Vô Thường đại nhân triệu tập trở về!

Hóa ra, đây là lần đầu tiên Tôn Hạo chấp hành nhiệm vụ ở bên trong Hỗn Loạn vực.

Hết lần này tới lần khác đụng phải Hồng Cường Long khởi thế, lúc này mới mắc lừa.

Sau khi uống linh dịch vào, thương thế của Tôn Hạo tạm thời được áp chế, Tô Dật để Bồ Đề Tiên dẫn hắn đi, phân phó nói:

- Hắn và ta có không ít giao tình, giúp ta chăm sóc hắn tốt một chút!

Bồ Đề Tiên là Man yêu thú thảo mộc, phương diện trị liệu vốn có thiên phú siêu nhiên, nghe đến đó, liền nhẹ gật đầu.

Mà đúng lúc này, phía trên thiên khung có một đạo thanh âm hung hãn như cuồng long vang tận mây xanh, nhắm ngay vị trí Tô Dật lao tới.

Ánh mắt vẩy một cái, Tô Dật không cần nghĩ, cũng biết là tên nào đến.

Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại đâm đầu vào!

Chân nhẹ nhàng đạp xuống, thiên uy cuồn cuộn phô thiên cái địa, phía dưới thanh bào tung bay, thần quang quanh người Tô Dật tăng lên, như là thần vị giáng lâm, ngước nhìn mấy đạo nhân ảnh phía trên thiên khung.

Hồng Cường Long đứng phía xa, mặc một bộ đồ đen, ánh mắt tà ác, nhìn Tô Dật như trông thấy con mồi, miệng kêu gào, nói:

- Tô Dật! Ngươi hủy Thiên Cương Môn của ta, giết Kiếm Thu con ta! Rốt cục hôm nay có thể báo thù này!

Trong tiếng cười điên dại, sóng khí vô biên trải khắp thiên địa, trong nháy mắt vòng xoáy không gian thật lớn ngưng tụ ra ở bên người Hồng Cường Long, giống như vạn vật đều bị lực hút này bao vây.

- Nguyên Tông cảnh nhị trọng!

Tô Dật thầm than nhẹ.

Tên Hồng Cường Long ngày đó như chuột chạy qua đường, vậy mà có thể từ Nguyên Hoàng cảnh bát trọng phi thăng tới Nguyên Tông cảnh?

Tô Dật cười lạnh một tiếng, ôm cánh tay, dù sao Hồng Cường Long cũng không chạy được, hắn lập tức cười lạnh nói:

- Liếm chân thúi Long gia tốt như vậy sao?

Đột nhiên, ánh mắt Hồng Cường Long và cường giả Thiên Cương Môn sau lưng trở nên ngưng trọng, sắc mặt dữ tợn càng che giấu càng lộ, oán độc nói:

- Tiểu tử, chẳng lẽ sợ rồi? Ở đây nói bậy nói bạ?

Tô Dật khoan thai tự nhiên nhìn lên trên trời, ánh mắt Hồng Cường Long càng điên cuồng hơn, một cái chưởng ấn âm tàn yên lặng hình thành trước người.

- Cuối cùng chó vẫn là chó! Cho dù vào cửa, cũng không trở thành người được!

Tô Dật cười lạnh một tiếng, không lưu thủ nữa, trong nháy mắt khí tức hỏa diễm mênh mông quanh thân vang vọng trời cao.

Chỉ nghe trên không trung có một tiếng gầm xẹt qua, Tô Dật tựa như huyễn ảnh, đi tới trước người Hồng Cường Long, bước chân đạp nhẹ, sát ý bắn thẳng vào Hồng Cường Long!