← Quay lại trang sách

Chương 2221

Ngày đó quyết chiến với Thiên Cương Môn và Ngọc Đỉnh Tông, chính Quý Thiên Phục cùng Lâm Chấn Dương đã từng giúp hắn.

Lúc này Tô Dật mới tỉnh ngộ, khó trách Tà Đạo Nhân và Hoa Đạo Thường hận Quý Thiên Phục như thế!

Hóa ra những người này đều là thủ hạ Hồng Cường Long!

- Ngươi... Là ai?

Ánh mắt Hoa Đạo Thường run run, âm thanh run rẩy, vạt áo không ngừng bay bay, nhìn gương mặt Tô Dật, không biết làm gì!

Không có bất kỳ câu trả lời nào, Tô Dật chỉ cười nhìn Hoa gia một chút, ra hiệu cho hắn nhìn xuống.

Đột nhiên, tiếng kêu gào thấu trời truyền đến, lúc này thứ mà nam nhân luôn lấy làm tự hào của Hoa Đạo Thường đã hóa thành một đám bùn nhão.

Ngay sau đó, bộ mặt Hoa Đạo Thường co quắp một trận, bị Tô Dật dùng một chưởng nhẹ nhàng đánh vào bên trong tường thành, chết đến mức không thể chết thêm!

- Thật mạnh!

Lúc Tô Dật mang theo đám người Quý Hàm Nặc tiến vào thành, ánh mắt mọi người đều kinh hãi không thôi, hít sâu một hơi.

Sóng âm quanh quẩn không trung, giống như là bá chủ đích thân tới thế gian.

Theo Tô Dật rời đi, từng đạo thanh âm cuốn lấy nguyên khí cuồng bạo tràn vào tiến trong lỗ tai mỗi người.

- Nếu có người muốn đi Bá Vương tông tị nạn, Bá Vương tông ta đều nhận lấy! Sau này Hỗn Loạn vực, sẽ do ta làm chủ!

Giờ khắc này, trên mặt vô số người hiện ra cảm giác vui mừng, nước mắt nương theo sự chấn kinh chảy xuống không thôi!

- Là Tô Dật! Ông trời ơi! Hóa ra người kia là Tô Dật!

- Bá Vương tông, thiên kiêu hoàng Tô Dật sao? Thế mà còn trẻ như vậy?

- Đi đi đi! Tô Dật trở về, Hỗn Loạn vực được cứu rồi!

Chưa ai từng nghĩ đến, Hỗn Loạn vực sẽ loạn thành cái dạng này!

Cũng chưa có ai từng nghĩ đến, ngày bình thường võ giả liếm máu trên mũi đao, không ai phục ai lại bị đám tán tu này bắt nạt như thế!

Tô Dật trở về, khiến bọn hắn rốt cục nhìn thấy hi vọng!

Những người vừa chứng kiến tất cả, vẫn nhìn bóng lưng Tô Dật đi xa kinh ngạc đến ngẩn người.

Giống như ai cũng không đoán trước được, Hỗn Loạn vực bởi vì Tô Dật trở về mà trên dưới một lòng!

Muốn trách cũng chỉ có thể trách Hồng Cường Long và đám người sau lưng quá mức đáng ghét!

Gào thét, chạy nhanh, một phần nhỏ võ giả lựa chọn vào thành đi theo Tô Dật.

Còn phần lớn võ giả đều lựa chọn công bố tin tức kinh người này cho những võ giả trôi dạt khắp nơi, bị ép chạy trối chết khác.

Hỗn Loạn vực được cứu!

Chỉ một thoáng, các ngõ ngách Hỗn Loạn vực cuồn cuộn sóng ngầm, thân ảnh võ giả đếm mãi không hết đều hướng về phía Bá Vương tông đi tới.

Một bên khác, lúc Tô Dật tiến vào trong thành, Kiếm Tinh thành ồn ào náo động, phồn hoa ngày xưa đã hoang vu cô tịch như tử thành.

- Tô Dật, Hồng Cường Long thật sự ở trong này sao?

Con ngươi hoảng sợ của Quý Hàm Nặc không ngừng đảo quanh trong thành.

Những nơi ánh mắt lướt qua, bao gồm cả cửa hàng đã sớm bị nện thành phế tích, khói lửa tràn ngập, huyết tinh dày đặc.

Nhìn võ giả cùng bình dân còn lưu tại trong thành lộ vẻ tuyệt vọng, nội tâm Tô Dật đột nhiên trầm xuống.

Một cái thành trì trung đẳng ở trong thời gian ngắn trở nên rách nát như thế, ngay cả Tô Dật cũng không thể không bội phục năng lực đám người Hồng Cường Long.

Hồng Cường Long hẳn phải chết!

Đây là ý nghĩ duy nhất trong óc Tô Dật hiện tại!

Ngày đó diệt Thiên Cương Môn, không nên lưu lại loại người như này mới đúng!

Dù Hỗn Loạn vực không tính là địa phương thiện lương gì, nhưng nhìn nhiều người bởi vì mình mà không duyên không cớ gặp trắc trở như vậy, nộ hoả trong đầu Tô Dật lại bộc phát như núi lửa.

- Hô!

- Tiến lên hỏi một chút đi!

Tô Dật thở ra một hơi, vẻ mặt âm trầm đi đến một góc tường.

Lúc này, một võ giả cuộn mình lại, vẻ mặt thống khổ, nhìn qua hình như là bị trọng thương.

Vết đao sâu đến tận xương trên đùi phải khiến người ta chú ý, xương trắng lộ ra, nhìn thật là đáng sợ!

Ánh mắt Tô Dật ngưng lại, hắn lấy một bình đan dược Huyền phẩm từ trong ngực ra nhét vào trong tay võ giả, rồi nói:

- Lão huynh, trước uống vào đi! Ngươi cũng bị đám người Hồng Cường Long làm hại sao?

Cường giả nhìn Huyền phẩm đan dược trong tay, trong con mắt màu xám vô thần lóe ra một tia tinh quang, chợt nói:

- Đa tạ đại nhân!

Người này vừa nói vừa uống đan dược vào, sau đó chỉ vào vết sẹo nguyên khí càng kinh khủng hơn trên ngực, phẫn hận nói:

- Ngày thường ta hay nhắc tới chuyện xấu của Thiên Cương Môn, nên bị Hồng Cường Long trả thù! Đáng ghét, chỉ hận ta vô năng! Ta vốn đến từ Trung Châu, muốn học theo thiên kiêu vương, xông vào một lần nhưng!

Tiếng nói ngừng lại, võ giả than thở, khuôn mặt thống khổ lóe ra một tia bất đắc dĩ.

Quý Hàm Nặc và Bồ Đề Tiên sau lưng đều rung động, hóa ra người trước mắt này cũng vì sùng bái Tô Dật mà tới.

- Vậy ngươi có biết bây giờ đám người Hồng Cường Long ở nơi nào trong thành không?

Tô Dật tận lực áp chế giọng nói, nhưng khi võ giả thụ thương nghe thấy, vẫn cảm giác có một cỗ uy áp khổng lồ.

Ánh mắt võ giả lấp lóe, nuốt từng ngụm nước bọt, ra hiệu cho Tô Dật nhìn về hướng chính tây nói:

- Bọn hắn chiếm lấy phủ thành chủ, bên ngoài còn treo người hôm qua bọn hắn mới bắt được! Nghe nói bên trong có người Bá Vương tông!

- Ầm!

Nghe đến đó, Tô Dật đều muốn cắn nát hàm răng, bên trong mắt xẹt qua sát ý vô song, hắn vứt ba bình Huyền phẩm đan dược xuống, lạnh nhạt nói.

- Chữa trị xong, có thể đi đến Bá Vương tông tìm ta! Chỉ cần báo tên ta ra là được!

Thấy huyễn ảnh di chuyển cực nhanh, võ giả thụ thương bị mùi thuốc bao quanh, si ngốc nói:

- Người kia là ai?

- Hắn chính là Tô Dật!

Bồ Đề Tiên cười một tiếng, rồi cùng Quý Hàm Nặc nhìn nhau, nhanh chóng đuổi theo Tô Dật.

Nơi này chỉ còn lại võ giả mặt đỏ tới mang tai, với hắn thương thế đã không quan trọng nữa!

- Tô Dật! Người này chính là Tô Dật! Hỗn Loạn vực được cứu rồi! Ta có thể đi vào Bá Vương tông!

Đột nhiên trên đường phố trống trải tiêu điều, bộc phát ra một tiếng cuồng tiếu vừa thê lương vừa hưng phấn, xông lên vân tiêu, chấn động thương khung!

Lúc Quý Hàm Nặc và Bồ Đề Tiên vọt tới phủ thành chủ, trong ánh mắt lướt qua một cỗ phẫn hận cùng sát ý.

Chỉ thấy trước cửa phủ thành chủ, có một cái bàn to lớn được dựng lên, phía trên là một hàng võ giả bắt được hôm qua.

Không riêng gì nam võ giả, ngay cả nữ võ giả, cũng bị lột sạch quần áo, tiếp nhận cái nắng thiêu đốt.

Còn không có đến gần sàn gỗ, Bồ Đề Tiên đã ngăn Quý Hàm Nặc lại, linh thức dị thường bén nhạy của nàng đã phát hiện trên đài cao có không gian cấm chế do võ giả Nguyên Tông cảnh bày ra.

Nhìn bộ dạng đám người, Quý Hàm Nặc che miệng kinh hô, nàng không thể tin được, Hồng Cường Long thế mà lại ác đến nước này!

- Quá đáng ghét! Phải mang những người này chém thành muôn mảnh! Giết sạch bọn chúng!

Thân thể co quắp của Quý Hàm Nặc, được Bồ Đề Tiên ngăn ở sau lưng, bên trong đôi mắt tràn ngập lệ quang!

Một giây sau, chỉ nghe một tiếng phượng minh vang vọng thiên địa, phượng ảnh to lớn như là đình viện che kín bầu trời, nháy mắt xông lên đài cao!

- Ầm ầm!

Thần thú chi lực đụng vào không gian cấm chế, sau đó nóng chảy, hóa thành hỏa tinh óng ánh bay ra bốn phía.

- Người nào!

Một đám tán tu bảo vệ đài cao, vẫn có người vốn là của phủ thành chủ, võ giả Kim Đao tông thấy thế hét lớn!

Vừa mới nói xong, bỗng nhiên bên trong ánh lửa có một tiếng quát sát phạt vang lên, khiến quần chúng vây xem ở đây sợ mất mật!