Chương 2246
Dõi mắt nhìn Long Khuê ra ngoài, Long Á cảm thấy thất vọng, sau khi nhìn cửa phòng đóng lại, trong lòng hiện lên gợn sóng, giống như bị hòn đá đánh trúng.
- Kỳ quái, vì cái gì mà vừa rồi trong lòng ta nghĩ đến tên kia? Gia gia chủ động nói đến Long Thương thiếu gia, sao ta lại không vui vẻ?
- Hô!
Long Á sờ lên gương mặt nóng bỏng, liền lắc đầu, quẳng đi tạp niệm, ngưng giọng nói:
- Được rồi, ta nhất định phải đi Hỗn Loạn vực!
Mà lúc này, sau khi Long Khuê ra cửa, một đội Long Bí quân mạnh mẽ đã được Long Khuê mệnh lệnh trú đóng ở chung quanh phòng Long Á.
- Tất cả mọi người nghe đây, khoảng thời gian này không cho phép Á nhi đi ra ngoài nửa bước! Kẻ nào trái lệnh, lão phu nhất định trảm không tha!
Giọng nói âm lãnh của Long Khuê rơi xuống.
- Vâng!
Chúng tướng sĩ nghe lệnh, long ảnh lập tức quanh quẩn trên người, mười mấy tên cường giả Nguyên Tông cảnh tiến hành ẩn núp.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng Tô Dật cũng từ trong phòng tông chủ ra.
Tô Dật đứng duỗi lưng, một cỗ khí tức thái cổ mênh mông từ trên người lao nhanh mà ra, bên trong ánh mắt lấp lóe quang huy sắc bén, mỉm cười.
Trải qua hai ngày tu luyện Ngự Thiên quyết, Tô Dật rõ ràng cảm giác được, linh hồn cùng tu vi của mình đã nâng cao một bước, đến ngũ phẩm sơ giai.
Nếu so sánh tu vi võ đạo mà nói, hắn đã có thể sánh ngang Nguyên Tông cảnh nhất trọng.
Tô Dật duỗi lưng mỏi, gió núi mát mẻ thổi qua, hắn liền hít thật sâu một hơi không khí tươi mới, tràn đầy mừng rỡ.
Mặc dù hắn một mực chú trọng tu vi võ đạo, con đường tu hành linh hồn chậm trễ không ít.
Tu vi linh hồn ngũ phẩm sơ giai so với cường giả chuyên tu hồn đạo, có một chút không đủ.
Nhưng hắn có một cái Hỗn Độn Cổ Chung Yêu Hoàng để lại, dựa vào cái này, Tô Dật đã sớm siêu việt đám người mấy lần.
Mặt trời sắp lặn, ánh tà dương đỏ quạch như máu.
Mây năm màu dày đặc, huyết khí nơi chân trời đã sớm lui tán.
Bá Vương tông lại có điềm lành hiển hiện, bầu trời đầy thánh quang, giống như thần tích.
Đám mây quấn quít nhau trôi nổi khắp nơi, linh cầm giương cánh hót ríu rít, giống như Bá Vương tông thay đổi mà trở về.
Ánh mắt Tô Dật thanh tịnh, lăng không nhìn xuống, quảng trường bá vương dưới núi đã dọn dẹp xong hoàn toàn.
Mặc dù còn rất nhiều chỗ không trọn vẹn, nhưng cũng đã là cực hạn mà đám người Nam Cung Ngưng Nguyện có thể làm được.
- Sưu!
Hỏa mang lấp lánh tựa như một con thần điểu bay vút xuống, gợn sóng không gian kinh khủng sau lưng Tô Dật tạo ra một cái sóng khí khổng lồ.
Sau khi đi xuống quảng trường bá vương mà Nam Cung Ngưng Nguyệt và Hoàng Kiện đã làm việc thâu đêm suốt sáng để tu sửa.
Nhìn thấy bọn họ bận rộn, trong lòng Tô Dật mỉm cười, cho dù tàn tạ, sau này Bá Vương tông vẫn có thể sử dụng làm việc khác.
- Những người khác đâu?
Tô Dật nhìn Nam Cung Ngưng Nguyệt.
Nam Cung Ngưng Nguyệt nghe tiếng xoay đầu lại, phát hiện người tới là Tô Dật, nàng và Hoàng Kiện lập tức thi lễ.
Mặt Nam Cung Ngưng Nguyệt giãn ra, cười nói:
- Tông chủ, người xuất quan rồi? Hai ngày nay Tham gia và Bồ Đề Tiên đại nhân đều bận rộn trị liệu cho thương binh, Lôi trưởng lão và Vô Thường đại nhân thì kiểm kê vật tư còn thừa lại của Bá Vương tông, chắc là cũng sắp trở lại rồi!
- Đúng vậy, Vô Thường đại nhân nói chỉ sợ sau này Bá Vương tông không chờ được, thừa dịp trước khi tông chủ bế quan ra, xử lý xong hết những chuyện này.
Hoàng Kiện hoạt động vai trái, nhưng cánh tay trái trống rỗng, nên hơi có cảm giác hư vô.
Tô Dật nhẹ gật đầu, khóe miệng hơi cong lên, nếu nói trên đời này có trưởng bối nào hiểu rõ hắn nhất, cũng chỉ có Vô Thường tiên tử và Tây Vô Tình.
Ánh mắt Tô Dật hơi động, đánh giá Hoàng Kiện và Nam Cung Ngưng Nguyệt xong, lông mày nhíu lại.
- Hoàng trưởng lão, bả vai khôi phục thế nào rồi?
- Không có gì đáng ngại, chỉ hơi có chút khó chịu, nói đến vẫn là do tu vi ta thấp, không thể giúp công việc bận bịu phía trên!
Hoàng Kiện cười khổ một tiếng, tay phải không ngừng vuốt ve bên vai trái, có chút hổ thẹn mà nhìn Hoàng Kiện.
- Đúng vậy, tông chủ, lần này bên trong tông phát sinh chuyện trọng yếu như vậy, Ngưng Nguyệt cũng chỉ có thể xử lý giải quyết tốt hậu quả, Ngưng Nguyệt hổ thẹn!
Vừa nói Hoàng Kiện và Nam Cung Ngưng Nguyệt vừa làm bộ muốn cúi đầu, nhưng bị Tô Dật nâng lên.
- Hai người các ngươi nói gì vậy! Ta thường xuyên không ở bên trong tông, sự vụ lớn nhỏ đều cần nhóm người các ngươi xử lý! Tinh lực có hạn, không để ý tới tu hành cũng là chuyện bình thường! Nói đến cũng là lỗi của ta! Các ngươi đều là võ giả, tu vi mới là điểm mấu chốt bảo mệnh lúc nguy cơ.
Đột nhiên ánh mắt Tô Dật khẽ động, nhìn về phía Nam Cung Ngưng Nguyệt, ngưng giọng nói:
- Ngưng Nguyệt, cho tới bây giờ ngươi cũng mới chỉ là Nguyên Hư cảnh cửu trọng, sau này Bá Vương tông sẽ gặp tình cảnh khó khăn hơn so với chuyện này, ta sẽ nghĩ biện pháp để tu vi các ngươi tăng lên!
- Còn nữa! Hoàng trưởng lão! cánh tay cụt mọc lại cũng không phải không có khả năng, ta sẽ thay ngươi nghe ngóng tay cụt chi pháp bên Ngự Thiên cung!
(tay cụt chi pháp: cách sử dụng tay cụt, ở đây hiểu theo nghĩa sử dụng võ công 1 tay)
- Tạ ơn tông chủ!
Hoàng Kiện và Nam Cung Ngưng Nguyệt nhìn nhau, ánh mắt lập tức sáng rõ, vui vẻ kích động.
- Đúng rồi, có tin tức của mấy người đại ca chưa?
Tô Dật thản nhiên nói.
Tây Vô Tình và hắn tách ra cũng đã ba ngày thời gian.
Hỗn Loạn vực vô cùng to lớn, thế nhưng ánh sáng đủ để lửa cháy lan ra đồng cỏ, bất kỳ cái tin tức gì lúc cũng được truyền đi rất nhanh chóng!
Nam Cung Ngưng Nguyệt gật đầu, trên hai gò má có vẻ kích động khó mà che dấu, nói:
- Hồi bẩm tông chủ, Tây Vô Tình đại nhân dẫn quân đoàn vạn người trong vòng ba ngày đã thu phục sạch tất cả các tông môn lớn nhỏ trong Hỗn Loạn vực, đoán chừng bây giờ đang trên đường về tông!
- Không tệ, đã qua mấy chục năm rồi nhưng hiệu suất làm việc của lão đầu tử kia vẫn cao như lần thứ nhất ta nhìn thấy!
Giọng nói của Vô Thường tiên từ sau lưng chậm rãi truyền tới.
Tô Dật liếc mắt nhìn Vô Thường tiên tử chậm rãi đi đến, tinh thần sung mãn, trong mắt chứa kích động, cười nói:
- Hình như Hàn tỷ cũng rất vui vẻ!
Vô Thường tiên tử che miệng lại, cười không ngừng, nói nhỏ:
- Ra ngoài bôn ba, dù sao cũng hơn để lão đầu tử này mỗi ngày ở trong Bá Vương tông uống rượu mạnh!
Đột nhiên ánh mắt Tô Dật trầm xuống, một cỗ sát ý nồng đậm tràn ra, nhẹ nhàng nói:
- Chỉ sợ sau này, không có thời gian thanh nhàn như thế nữa.
Khuôn mặt Vô Thường tiên tử cũng trầm xuống theo, nói nhỏ:
- Ta đã khảo sát qua địa hình địa thế xung quanh Bá Vương tông, không có chỗ nào thích hợp Bá Vương tông mở rộng quy mô cả.
Vô Thường tiên tử đã giúp Tô Dật suy tính tốt những chuyện gần đây hắn suy nghĩ, Tô Dật cười nói:
- Hỗn Loạn vực to lớn như thế, chắc chắn sẽ có chỗ! hẳn là hai ngày nữa đại ca sẽ trở về, chúng ta quay về chờ tin tức tốt trước đã!
Nói xong, đám người chuẩn bị đi đến phòng nghị sự, nhưng phía chân trời có một đạo âm thanh mãnh liệt như tiếng sấm bỗng nhiên vang lên.
- Ầm ầm!
Trời đất sụp đổ, đất rung núi chuyển!
Trong nháy mắt toàn bộ bầu trời lộng lẫy trầm xuống, bỗng nhiên một cái vết nứt không gian đen nhánh hình thành.
Lôi minh ầm ầm, bầu trời lộ ra một bầu không khí quái dị!
Đại chiến đột kích, tâm tình khẩn trương lây nhiễm tất cả mọi người trên quảng trường bá vương!
- Xoẹt!
Tiếng sấm vang tận mây xanh, bên trên hư không lập tức có phong khởi vân dũng, tia sáng đều bị che đậy lại.
Một cỗ khí tức phun trào, phía xa không chỉ một cỗ khí tức, mà phô thiên cái địa tựa như động sâu.