← Quay lại trang sách

Chương 2255

Lúc này, ước hẹn năm năm càng lúc càng gần, Tô Dật tất phải trở về Thương Lan thành một chuyến.

Nghe vậy, ánh mắt Nam Cung Ngưng Nguyệt đột nhiên ảm đạm, mặt cúi thấp xuống, nói:

- Tông chủ, ở bên ngoài nhớ chú ý cẩn thận! Ta sẽ...

Khi ngước mắt lên, một mạt cuồng phong xốc qua mái tóc Nam Cung Ngưng Nguyệt, đập vào trong mắt, vết nứt không gian màu vàng óng vắt ngang giữa trời, quang mang lấp lánh.

Quay đầu nhìn chúng cường giả đang mải miết tu hành, nét mặt Nam Cung Ngưng Nguyệt dần hiện vẻ kiên nghị.

Hỗn Loạn vực, trên bờ biển.

- Rầm rầm!

Sóng bạc tung tóe, như là cá bạc nhảy lên không trung, óng ánh cả một khoảng trời.

Gió biển gào thét mà qua, giữa hư không, mười mấy đạo gợn sóng không gian vạch phá bầu trời.

Một người già tóc trắng trường bào màu đỏ sậm đưa lưng về phía mặt biển, trầm giọng nói với đám người sau lưng:

- Tô Dật đâu, đã tìm được chưa?

Gợn sóng không gian mông lung, chỉ thấy một vị trung niên tay cầm trường thương từ phía Tây chầm chậm tiến lại.

Trong mắt tóe bắn tinh quang, sát khí quanh thân như là một thanh đao bén hàn sương, sau lưng là năm sáu cường giả áo trắng tùy tùng.

- Long Khuê trưởng lão, ta đã tìm khắp khu vực phía đông Hỗn Loạn vực nhưng không phát hiện tung tích tiểu tử kia.

Người khoác trường bào đỏ sậm chính là Long Khuê đang trên đường đuổi giết Tô Dật, nghe vậy không khỏi nhíu mày, xoay người lại.

- Trong Bá Vương tông cũng không thấy được tiểu tử kia?

Long Khuê hỏi lại.

Lập tức, trung niên cầm trường thương nhìn ra sau lưng, ngưng trọng lắc đầu, nói:

- Theo lý thuyết, sau khi thống nhất Hỗn Loạn vực, tiểu tử này không ở Bá Vương tông thì chạy được đi đâu, nhưng trong Bá Vương tông ta đều nhìn qua, vẫn tìm không thấy, đám tướng tá đắc lực của hắn cũng không thấy bóng dáng.

- Còn có chuyện kỳ quái này?

Long Khuê khẽ nhếch môi, trên hàng lông mày trắng như tuyết tuôn ra một tia xám xanh.

Nhiệm vụ lần này, hắn đã đích thân cam đoan với Long Thần rằng nhất định sẽ bắt được Tô Dật.

Lúc này, phía tây lại có một mảng lớn gợn sóng không gian tràn đến, yêu khí hung hãn xung thiên, uy áp vô song cường hành ép sóng biển xuống.

- Hổ Trì trưởng lão, các ngươi cũng không tìm được?

Long Khuê hỏi.

- Không thấy! Tiểu tử kia giết Thiên Trác thiếu chủ, chẳng lẽ đã chạy rồi?

Kẻ nói chuyện một mặt sát ý, khí cơ va chạm kịch liệt, quang mang như hồng thủy trút nghiêng mà ra.

Long Khuê nhíu mày càng thêm chặt, sau lưng khí tức Kim Long gào thét mà đến, kình phong ẩn chứa sát ý trực tiếp đẩy sóng biển ra sau, rất là khủng bố.

- Hổ Trì, Thương Quỷ các ngươi xác định đều đã tìm qua hết chưa? Tiểu tử này thủ đoạn đa đoan, không chừng còn có cứ điểm nào đó ở Hỗn Loạn vực!

Hổ Trì và Thương Quỷ nhìn nhau, từ bộ dạng thì thấy, chính là hai kẻ ngày đó đồ sát người Linh Cổ thôn trên Yêu La Sơn và Thánh Sơn.

Nghe vậy, khóe miệng Thương Quỷ khẽ nhếch lên, chỉ vào năm sáu người sau lưng, nói:

- Long Khuê trưởng lão, trừ môn chủ và Thái Thượng trưởng lão thì đây đều là những người mạnh nhất trong Thần Hổ môn chúng, ai nấy đều có tu vi Nguyên Vực cảnh. Bọn hắn tìm không thấy, chỉ sợ giữa thiên địa, không còn ai có thể tìm tới!

- Ta đồng ý với lời của Hổ Trì trưởng lão, lần này Thiên Long tông Trường Ưng tông chủ cũng đặc biệt dặn dò, tận hết sức lực trợ giúp Long Thần đuổi bắt Tô Dật!

Ngụ ý chính là, hai môn phái này đã dốc hết toàn lực, Long Khuê nói như vậy có chút bất công.

Chậm rãi ngẩng đầu, Long Khuê nhìn vào chư vị cường giả Thần Hổ môn và Thiên Long tông, ánh mắt chớp động.

Trong Phạm Long Thiên Cung, toàn bộ cường giả trưởng lão Long Bí quân cũng đều được điều động, ai nấy đều là cường giả Nguyên Vực cảnh thất bát trọng, người Thần Hổ môn và Thiên Long tông cũng đều có tu vi Nguyên Vực cảnh ngũ lục trọng.

Đội hình trọn vẹn hơn hai mươi người, thuần một sắc Nguyên Vực cảnh, chiến lực khủng bố như vậy, lại ngay cả một đứa con nít miệng còn hôi sữa đều bắt không được.

Truyền đi, chẳng phải thành trò cười cho người ta?

Lập tức, Long Khuê hít sâu một hơi, một luồng tinh quang bắn ra từ trong mắt, lạnh giọng nói:

- Hiện nay toàn bộ Hỗn Loạn vực đều nằm dưới khống chế của Bá Vương tông, bắt giặc trước bắt vua, tuyệt đối không thể để Tô Dật lớn mạnh! Vẫn phải tiếp tục tìm!

Lập tức, Long Khuê và Hổ Trì Thương Quỷ trưởng lão thương lượng một lúc, quyết định chia binh ba đường, lại lục soát Hỗn Loạn vực một lần.

Ba cỗ thế lực tựa như cuồng long tách ra, bờ cát bị cường hành cày ra ba đạo vết tích khủng bố.

- Hô!

Sóng biển lên xuống, mây đen dần chồng chất phía chân trời, bầu không khí âm trầm đến cực điểm.

Lúc này, trên một nơi bờ biển khác, một đạo thanh sam quét qua, khuôn mặt chớp hiện vẻ trầm ổn siêu quá tầm thường, chính là Tô Dật vừa đi ra từ trong Kim Long phúc địa.

Ánh mắt rơi đến mây đen gào thét nơi xa, lúc này Tô Dật ánh mắt kiên nghị, nhìn đường chân trời màu xám vô biên, trong lòng tuôn trào lên một tia bất an.

- Tiểu tử, phía ngoài Kim Long phúc địa là sườn tây Hỗn Loạn vực, trước mắt chính là Thiên Lan hải vực! Nếu muốn đi Trung Châu, giờ còn phải xoải ngang qua Hỗn Loạn vực.

Trong đầu truyền đến tiếng nói của Xích Phi Hồng.

Tô Dật thật lâu không trả lời, khóe miệng thoáng câu lên, quanh năm mạo hiểm khiến Tô Dật có thể thời thời khắc khắc cảm giác được nguy hiểm tồn tại, sắc mặt có hơi tái xanh.

- Sao vậy? Lại có cảm giác gì à?

Xích Phi Hồng nghi hoặc nhìn Tô Dật, hỏi.

Lắc đầu, Tô Dật ánh mắt ngưng trọng, đảo mắt nhìn rừng cây sơn dã xanh um tươi tốt, thấp giọng nói:

- Trong lòng luôn có một cảm giác kỳ lạ, nói không ra lời.

Tức thì, khóe miệng Tô Dật thoáng nhếch lên, đắng chát nói:

- Có thể là hậu di chứng từ Long gia, dù đã chuẩn bị phương án thi thố vẹn toàn, nhưng trong lòng vẫn luôn có cảm giác không yên tâm!

- Ngươi a, đây là một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng!

Xích Phi Hồng khẽ cười nói.

Lập tức, Xích Phi Hồng đứng ở trong Hỗn Nguyên Cổ Chung cũng nhìn về phía ánh mắt Tô Dật đang quan sát, nói:

- Vậy ngươi có tính toán gì? Nơi này không có trạm truyền tống, muốn đi thì phải đi nhanh, còn phải xuyên qua Hỗn Loạn vực đấy!

Đột nhiên, Tô Dật ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời âm u, Thiên Lan hải vực vô biên vô tận trước mắt như là một con yêu thú cuồng bạo đang âm thầm ẩn núp dưới mặt biển.

- Hồng thúc, ta dẫn ngươi đi một vòng Thiên Lan Hải Thành?

Trong mắt Tô Dật chợt tán phát ra quang mang vô tận.

Hiện tại người Bá Vương tông đều đã ở trong Kim Long phúc địa, người bình thường căn bản vào không được.

Nhưng trong lòng Tô Dật vẫn ẩn ẩn có chút lo lắng, cảm giác bất an mơ hồ đó khiến Tô Dật dù rời xa Hỗn Loạn vực vẫn khó mà yên tâm được.

- Ngươi có ý gì? Chạy tới nơi đó làm gì?

Xích Phi Hồng nhẹ giọng hỏi.

- Thiên Lan Hải Thành đã ở trước mắt, vậy cứ qua đó đi một vòng. Thuận tiện thông báo bọn hắn một tiếng, Hỗn Loạn vực có nguy hiểm, nhờ bọn họ giúp ta kéo dài một chút cũng tốt! Mặt khác truyền tống từ Thiên Lan Hải Thành chẳng phải là không cần xuyên qua Hỗn Loạn vực?

Tô Dật khẽ nhướng mày nói.

Trong Cổ Chung, sắc mặt Xích Phi Hồng khẽ động, chậc lưỡi nói:

- Ngươi tiểu tử này, người khác là càng già càng tinh minh. Còn ngươi, ngươi mới sống bao lâu, đã già dặn vậy rồi? Đợi đến cái tuổi này của ta, ngươi có còn là người nữa không!