← Quay lại trang sách

Chương 2256

Ngươi mới không phải người!

Tô Dật khẽ gắt, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói:

- Thật ra đến Thiên Lan Hải Thành còn có một chuyện khác! Trong ba loại thảo dược đáp ứng Thiên Tuyết chỉ còn thiếu mỗi loại cuối cùng là một gốc Lưu Ly Nhị! Thời gian cấp bách, ta chỉ còn cách trực tiếp mua từ Thiên Lan Hải Thành!

- Ngươi dùng chúng để trị liệu cho vị cô nương Cửu Linh Thiên Miêu kia?

Xích Phi Hồng nhớ lại bộ dạng ngày đó bị Linh Thiên Tuyết dọa cho phát sợ, sắc mặt tức thì trắng bệch.

Thấy Xích Phi Hồng chấn kinh như thế, Tô Dật thoáng chút ngạc nhiên, nói khẽ:

- Làm sao? Ngươi gặp qua nàng?

Yết hầu lăn động, trên trán Xích Phi Hồng lấm tấm mồ hôi, trầm giọng nói:

- Ngươi còn nói ngươi là người? Lại là phượng hoàng, lại là ma vật, còn có Cửu Linh Thiên Miêu kia nữa? Ngươi tưởng mình là lò luyện Hồng Hoang chắc, thứ gì đều nhét vào?

Vừa nhắc tới mấy chuyện này, Xích Phi Hồng lại líu lo không ngừng, giống như đang quở trách Tô Dật.

- Ai! Ngươi hẳn nên sớm chút nói với ta mới đúng! Ta là người già, chịu không nổi gió táp mưa sa a!

Xích Phi Hồng thoáng vô lực ngồi trong Cổ Chung, mắt nhìn Nguyên yêu hồn lấp lánh sắc tím, sâu kín nói.

Tô Dật lắc đầu cười khổ, năm đó lúc từ Cửu Tinh cốc tiến vào Linh Miêu di tích, Linh Thiên Tuyết vẫn là một con Cửu Mệnh Miêu yêu, còn xa mới cường hãn như hiện tại.

Trải qua mấy năm luyện hóa, Linh Thiên Tuyết rốt cục sắp phá thể mà ra.

Giờ đây vạn sự sẵn sàng, chỉ còn thiếu mỗi một gốc Lưu Ly Thiên Tương Nhị nữa.

Nghĩ đến thời khắc Linh Thiên Tuyết phá thể trọng sinh, trong lòng Tô Dật bất giác có chút hưng phấn.

Ngẫm nghĩ kỹ, đây là trùng phùng sau suốt bao nhiêu năm?

Đây chính là nữ nhân đã ở trong cơ thể mình nhiều năm a, chính bản thân Tô Dật đều không biết, cảm tình đối với Linh Thiên Tuyết là ái tình hay thân tình.

Nhưng mà, có một điều Tô Dật có thể khẳng định, Linh Thiên Tuyết xuất thế, dù không cách nào so sánh cùng tiểu soái thì cũng sẽ là trợ lực cực cường hãn cho Bá Vương tông.

Trận chiến sắp tới với Long gia, có Đoan Mộc Kình Thiên, Tô Tiểu Soái, nay lại thêm Linh Thiên Tuyết, thực lực ẩn tàng của Bá Vương tông tính ra sẽ cực phong phú!

- Những chuyện này nói ra rất dài dòng, sau này chầm chậm nói kỹ với ngươi!

Tô Dật nhếch miệng, ngữ khí tràn đầy chờ mong.

- Vậy đi thôi, vừa khéo ta cũng cần Thiên Tương Nhị, đi Thiên Lan Hải Thành thử thời vận cũng là chuyện tốt!

Xích Phi Hồng cũng ôm đầy kỳ vọng nói.

Bàn tới thu tàng thiên hạ chí bảo, số một dĩ nhiên chính là Linh Bảo Các.

Song có một điều rất nhiều người không biết, Linh Bảo Các chính là cơ cấu bí mật âm thầm tìm kiếm các đại lục tại Thiên Lan hải vực!

Sau khi hạ quyết tâm, Tô Dật ngước mặt lên, trường bào sau lưng tung bay phần phật, nhiệt độ nóng bỏng kịch liệt phóng thích ra.

Sóng lửa càn quét thiên địa, Tô Dật lần nữa hóa thành một quang đoàn xông hướng vòm trời đen tối.

Căn cứ theo chỉ dẫn của Xích Phi Hồng và Long gia phong thuỷ đồ, Tô Dật một mực nhắm thẳng về hướng tây nam hải vực.

Không bay không biết, bay rồi mới giật mình.

Hải vực xanh lam vô tận này hệt như sinh linh thôn phệ không gian, khiến lúc Tô Dật đặt mình vào sâu trong hải vực mới phát giác được Thiên Lan hải vực bao la vô ngân đến cỡ nào!

Khác với Hỗn Độn Cổ Chung và Kim Long bí cảnh chính là, hải vực này thực sự quá mức rộng lớn.

Khi Tô Dật dừng lại trên mặt biển, hư không xung quanh toàn là sóng biển xanh lam, quanh không trung bất giác tràn vào từng tia năng lượng thuộc tính thủy khủng bố mà cuồng bạo.

Đứng giữa hư không, quang mang quanh thân Tô Dật đột nhiên bành trướng.

- Nơi này, cảnh tượng này quen thuộc quá!

Nhìn cảnh sắc quanh bốn phương tám hướng, đầu óc Tô Dật dần sinh ra cảm giác mê muội.

Ánh mắt chớp động, Thiên Nguyên yêu hồn đột nhiên run lên, Kim Long tinh huyết và Kim Long hư ảnh hiển hiện trong đầu.

Nháy mắt, một bản thể Phượng Hoàng to lớn dài cả ngàn mét, hỏa diễm tuôn trào dọc theo thân mình tung mình bay ra, năng lượng nóng bỏng cường hãn khiến cho thiên địa vì đó run rẩy.

Uy áp viễn cổ khổng lồ ầm vang hiển hiện trước người, thiên uy ập tới lập tức khiến hai mắt Tô Dật sáng ngời.

Hai mắt phát ra quang mang chói lòa, lòng bàn tay bắn ra ánh sáng vàng, đột nhiên chộp tới không gian trước mặt.

- Ầm ầm!

Tiếng sóng nước dập dờn tuôn động mà ra, chỉ thấy hết thảy cảnh tượng nhìn thấy trước mắt đột nhiên huyễn hóa, một tầng óng ánh trong suốt như màn vải theo đó vỡ vụn.

Rất nhanh, màn vải trong suốt chợt súc lại, bị một trường hấp dẫn cực mạnh như gió lốc hút vào, giống như bị một vị cường giả nuốt vào trong miệng.

Trong chớp mắt ngắn ngủi, không gian trước mắt lại lần nữa biến hóa, trời xanh mây trắng, sóng biển trôi nổi.

Đưa mắt nhìn về phía vừa rồi màn vải trong suốt tan biến mất, ánh mắt Tô Dật dần thoáng vẻ ngưng trọng.

Trước người đang có một đám võ giả thân thể trần truồng, mình đầy lân phiến, nhe răng nhếch miệng nhìn Tô Dật.

Tử tế nhìn kỹ, đám người này thậm chí ngay cả hai tay hai chân đều sắc bén như vây cá, tròng mắt hình tam giác màu xanh biếc nhìn rất khiếp người!

- Là du linh ngư binh thủ vệ Thiên Lan hải vực!

Xích Phi Hồng nhìn thấy đám võ giả tướng mạo kỳ dị kia, có chút đành chịu nói.

- Du linh ngư binh?

Tô Dật khẽ nheo mắt, biết đây là người Thiên Lan Hải Thành, hắn liền âm thầm dỡ xuống lực lượng Đế Tước, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công cũng chầm chậm ngừng chuyển.

Du linh ngư binh cầm đầu thanh âm khàn khàn, một câu còn chưa nói xong, gió biển nồng đậm đã thuận theo bay tới.

- Các hạ là ai? Không ngờ lại có thể phá Bích Viêm Vô Tương Hải của Thiên Lan Hải Thành chúng ta?

Khóe miệng Tô Dật thoáng hiện ý cười, hướng về phía du linh ngư binh cầm đầu nói:

- Đây không phải lần đầu tiên ta phá Bích Viêm Vô Tương Hải, ta là Tô Dật, ta tới tìm Lam Xúc Liên, thỉnh cầu để ta tiến vào?

- Hỗn xược! Dám gọi thẳng tục danh tiên cô chúng ta! Đánh bậy đánh bạ phá được Bích Viêm Vô Tương Hải liền có thể nói lớn không ngượng!

Ngư binh thị vệ cầm đầu hét dài một tiếng, lập tức từ trong các nơi gợn sóng không gian bay ra mấy trăm tên sĩ binh du linh!

Chỉ thoáng chốc, lấy Tô Dật làm trung tâm, nháy mắt đã bị du linh ngư binh đoàn đoàn vây quanh.

- Ngao ô!

Giữa lúc Tô Dật còn đang kinh ngạc, đám sĩ binh du linh đã nhao nhao dùng vây cá bén nhọn vỗ đánh lồng ngực, nếp uốn trên thân bởi vì không khí áp súc, bạo phát ra tiếng rít cực khủng bố.

Tiếng rít vang vọng thiên địa, như là cự thú dưới đáy biển tru lên, xuyên phá thiên địa!

Đột nhiên, Tô Dật chú ý thấy, sau khi Bích Viêm Vô Tương Hải được triệt hồi, phía trên Thiên Lan hải vực thì ra có đến hàng ngàn hàng vạn đảo nhỏ độc lập.

Bỗng dưng, hơn ngàn đạo quang mang từ trên các hòn đảo bắn ra.

Không chút nào ngoài ý, lại là hơn ngàn võ giả tụ tập lại chỗ đám sĩ binh du linh, khí tức hung hãn phô thiên cái địa.

Từ trong mắt những người này, Tô Dật có thể nhìn ra bọn họ rất là kiêng sợ mình!

- Lần này ngươi phiền phức to rồi! Đám du linh ngư binh kia quanh năm sống dưới biển sâu, thị lực bị ảnh hưởng rất nặng, hành động chỉ bằng thính giác. Vừa rồi ngươi nói vậy, đám ngư nhân mẫn cảm kia nghe được chắc chắn sẽ không thả ngươi tiến vào!

Xích Phi Hồng có chút đành chịu nói.

Tức thì, Tô Dật cũng lắc đầu, thất vọng nói:

- Sao ngươi không nói sớm?

- Cẩn thận chút, tên cầm đầu này khí tức cường hãn, hẳn là binh sĩ trưởng! Vốn ngươi không phá trận pháp, hẳn cũng sẽ không kinh động tới nhân vật cỡ này!

Trong mắt Xích Phi Hồng lướt qua một tia ngưng trọng.