← Quay lại trang sách

Chương 2262

Dạ Ức nói cho Tô Dật, trong mấy ngàn năm qua Thiên Lan Hải Thành cũng đã vô số lần tìm tòi nghiên cứu qua về bí ảo của cự thú.

Nhưng phàm là người đi vào, không chết thì cũng tàn phế, tu vi cao đến mấy đi vào đều sẽ có chỗ tổn thương.

Qua một lứa tiếp một lứa thăm dò, rốt cục Thiên Lan Hải Thành có thể xác định nguồn gốc cự thú kia.

- Nếu như đoán không sai, cự thú hẳn là thần thú hộ tông của Thiên Phong Vũ Các - Thôn Hoang Kinh Thiên Thú!

Dạ Ức từng câu từng chữ nói.

- Thiên Phong Vũ Các?

Tô Dật không khỏi giật mình.

Trong đầu lập tức ý thức được không đúng, lúc mình rời khỏi Ngự Thiên Cung, Đoan Mộc Kình Thiên từng để Thượng Quan Thiên Thần chuyển lời với mình.

Nói Đoan Mộc Kình Thiên từng tìm được một khối vỏ sò ở Thương Hải, trên đó cất giấu tàn phiến Thiên Phong kiếm ý và Giới Vực Châu.

- Di tích Thiên phong không phải ở Thương Hải ư?

Tô Dật bán tín bán nghi.

Ánh mắt Dạ Ức khẽ chớp động, nhìn sang Tô Dật nói:

- Ngươi có vẻ rõ ràng về bí mật của các thế gia nhỉ? Chẳng qua ngươi cũng vừa nói, nơi đó là di tích Thiên Phong mà thôi! Năm đó Thiên Phong Vũ Các quả thực cũng tọa lạc trên Thương Hải!

- Chỉ là, mảnh di tích đại chiến trước kia nay đã thành phế tích. Chuyện này cũng chỉ có người ngũ đại thế gia mới biết!

Dạ Ức có chút kỳ quái nhìn xem Tô Dật, không biết Tô Dật sao lại biết được chuyện di tích Thiên Phong.

Sau khi Thiên Phong Vũ Các diệt tông, ngũ đại thế gia từng nhiều lần đến trong di tích tìm kiếm bí mật Võ Các, nhưng không thu hoạch được gì.

- Vậy ngươi nói xem, chẳng lẽ còn có nhiều chỗ di tích Thiên Phong?

Tô Dật bách không kịp đợi hỏi tiếp.

Dạ Ức thấy Tô Dật dần có vẻ càng hứng thú, lập tức đáp:

- Ta nói, Thôn Hoang Kinh Thiên Thú là thần thú hộ tông của Thiên Phong Vũ Các! Có đại thần thông thôn diệt hồng hoang, kinh thiên động địa! Chúng ta cho rằng, năm đó sở dĩ trước đại chiến Thiên Phong Vũ Các sẽ biến thành phế tích, là bởi hơn phân nửa Thiên Phong Vũ Các đã bị Thôn Hoang Kinh Thiên Thú nuốt vào trong bụng. Bởi vậy, đợi khi người ngũ đại thế gia chạy đến, Thiên Phong Vũ Các đã thành một vùng phế tích.

- Năm đó, thế gia bao gồm cả Long gia đều cho rằng là do Võ Các tự mình phá hư, nhưng Thiên Lan Hải Thành không cho là như vậy! Bí mật này cũng bị hải thành giữ lại đến nay!

Nghe xong hết thảy, trong lòng Tô Dật lập tức cuộn trào sóng cả, hiếu kì và nghi vấn tuôn lên tâm đầu.

- Vậy sao hiện tại các ngươi lại muốn đánh mở bí mật này?

Dạ Ức đành chịu cười khổ, mắt vẫn ngước nhìn bản đồ hải vực trên tường, nhẹ giọng nói:

- Trong các thế gia, thế lực Long gia càng lúc càng lớn! Huyết mạch áp chế, đây là chỗ dựa khủng bố nhất! Hải thành chúng ta thì có cái gì? Hôm nay là Hỗn Loạn vực các ngươi, ngày mai nếu Hải thành chúng ta gặp nạn, các thế gia khác sẽ đến quản ư?

Tô Dật trầm mặc, Dạ Ức tiếp tục nói.

- Hải vực lớn như vậy, chúng ta nhất định phải có chỗ dựa vào! Thôn Hoang Kinh Thiên Thú và di tích Thiên Phong Vũ Các, hải thành nhất định phải nắm xuống!

Trong mắt Dạ Ức toát ra quang mang, kiên nghị nói.

Nhìn sắc mặt quyết tuyệt của Dạ Ức, Tô Dật đột nhiên nhớ đến hậu duệ chân chính của Thiên Phong Vũ Các, Tuyết Hồng Lâu.

- Năm đó, lúc Thiên Phong Vũ Các nâng đỡ năm nhà các ngươi, cùng Long gia liên thủ diệt đi Võ Các, cũng không thấy Thiên Lan Hải Thành các ngươi có nửa điểm lùi bước! Bây giờ, ngược lại sợ hãi lên Long gia?

Tô Dật lạnh nhạt nói.

- Ngươi!

Dạ Ức đột nhiên trừng mắt, chỉ vào Tô Dật, tay ngọc rủ xuống, ngưng trọng nói:

- Chuyện tiên tổ kia sớm đã là quá khứ! Kim Trấn Thiên Thạch tượng trưng cho lực lượng, bây giờ tìm không thấy, ta cũng làm cầu mong gì khác.

Điều ta phải làm bây giờ chính là bảo đảm Hải Thành không ngã! Đấy, chính là chỗ dựa của ta!

- Được! Ngươi muốn ta làm thế nào?

Tô Dật sâu kín nói, khí tức tùy theo năng lượng thuộc tính thủy tuôn ra quanh thân Dạ Ức mà không ngừng tăng vọt.

Nguyên khí thuộc tính thủy bắn ngược mà ra, hung mãnh mênh mông, tự nhiên mang theo một cỗ hồng hoang chi khí, ánh mắt Dạ Ức chớp động một tia tinh quang.

- Lời Ứng trưởng lão nói là thật, ngươi quả nhiên có thể tu luyện dưới vực biển sâu?

Dạ Ức khó mà tin tưởng nhìn xem Tô Dật, vẻ chờ mong tràn ra trên mặt.

Thuận theo ánh mắt Dạ Ức, Tô Dật cũng nhìn xuống chính mình, gật đầu nói:

- Ngươi muốn ta làm thế nào?

- Chui xuống vực biển sâu, tìm tới vòng xoáy, trung tâm vòng xoáy chính là vị trí Thôn Hoang Kinh Thiên Thú, trong bụng nó chứa di tích Thiên Phong! Chỉ cần ngươi có thể an toàn trở về, chuyện sau đó, giao hết cho Thiên Lan Hải Thành là được!

Dạ Ức nói.

Đột nhiên, trong đầu Tô Dật đồng thời vang lên ba đạo thanh âm.

- Không thể đi!

- Nguy hiểm!

- Đi để chịu chết a! Ma đại ca và tiểu nha đầu đều nói ngươi không thể đi! Trong Phục Yêu Huyễn Diệu điển có ghi chép về Thôn Hoang Kinh Thiên Thú! Thứ đó cơ hồ không khác gì thần thú cả, van cầu ngươi, đừng trêu chọc thứ đó!

Sắc mặt Xích Phi Hồng đầy vẻ căng thẳng, sợ Tô Dật nhanh mồm nhanh miệng đáp ứng.

Thanh âm Thiết hồn Linh Thiên Tuyết vang vọng mà ra, sau đó liền im bặt.

Nội tâm Tô Dật có chút rung động, do dự không biết phải làm sao.

Thiên Phong Vũ Các, liên lụy đến ngũ đại thế gia, càng là đệ nhất tông môn đại lục, đi tự nhiên có vô hạn chỗ tốt.

Không đi, mình cũng sẽ không cần phải giúp hải thành chuyện này.

Chẳng qua là Hỗn Loạn vực thiếu mất một bên trợ thủ mà thôi.

- Thật không đi?

Trong tâm hồn, Tô Dật nhìn Xích Phi Hồng hỏi.

- Không đi!

Xích Phi Hồng lắc đầu như trống bỏi, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ.

- Trên người ta có Phục Yêu Huyễn Diệu điển, còn có Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, chắc không có gì nguy hiểm!

Tô Dật ý đồ thuyết phục Xích Phi Hồng.

Lập tức, Tô Dật nhướng mày, nói khẽ:

- Nơi đó chính là có vô cùng vô tận bảo bối, dược liệu a!

- Vậy cũng không đi! Ngươi đừng có lừa gạt ta! Ta là hồn thể, ta phải giữ mạng

Xích Phi Hồng nhíu mày lại, như có điều trầm tư.

Nháy mắt, Tô Dật ngẩng đầu lên, Dạ Ức tưởng là Tô Dật rốt cục đáp ứng, lại chỉ thấy Tô Dật sân kín nói:

- Thiên Quân, ta muốn hỏi thăm ngươi một chuyện!

- Nói đi!

- Trong Thiên Phong Vũ Các có Lưu Ly Thiên Tương nhị (nhụy) không?

Tô Dật nhìn hướng Dạ Ức, nháy mắt Xích Phi Hồng cũng dựng lỗ tai lên.

Chỉ thấy Dạ Ức lắc đầu rồi lại gật đầu, ngưng trọng nói:

- Lưu ly Thiên Tương nhị vốn là vật thời thượng cổ, sớm đã biến mất trên thế gian! Thiên Phong Vũ Các là đệ nhất tông môn đại lục, khả năng là cũng có! Ngươi cần vật đó làm gì?

Tức thì, Tô Dật không chút nghĩ ngợi gật gật đầu, nói khẽ:

- Lốc xoáy này, ta đi!

- Thật ư?

Khóe môi Dạ Ức khẽ nhếch lên, trong đồng tử tràn ngập vẻ kinh hỉ.

- Hồng thúc, Thiên Tuyết và ngươi đều cần Lưu Ly Thiên Tương nhị, ta không thể nào không đi!

Tô Dật nói.

Xích Phi Hồng tự nhiên cũng biết ý của Tô Dật, thứ kỳ vật như Lưu Ly Thiên Tương nhị há sẽ dễ tìm, bằng không Tô Dật đã không đến nỗi tìm mấy năm vẫn không thu hoạch được gì.

Hiện tại khả năng lớn nhất chính là nằm ở trong bụng Thôn Hoang Kinh Thiên Thú.

Phiến Thiên Phong Vũ Các cổ xưa kia, đến cùng sẽ ẩn giấu thứ gì?

Rốt cục, Xích Phi Hồng thỏa hiệp, sau một hồi thương nghị, Tô Dật và Thiên Quân liền đi ra bọt nước xanh lam.

Nhìn theo bóng lưng Tô Dật đi ra, ánh mắt Dạ Ức khẽ phát sáng, trong mắt chớp hiện kinh hỉ.

- Hắn đáp ứng rồi?

Ứng Vô Hưu vừa nói vừa tiến vào trong phòng, trong mắt cũng mang ý cười.