← Quay lại trang sách

Chương 2261

Mắt sáng chớp động, Dạ Ức nhắm mắt lại nhàn nhạt khẽ cười, nhẹ nhàng nói:

- Minh hữu tốt đến mấy, trong chuyện xé phá mặt với Long gia đều cũng sẽ phải cân nhắc ít nhiều. Người mà, ngay mặt là bằng hữu, xoay lưng rất khả năng sẽ thành địch nhân!

Tô Dật vuốt vuốt mũi, khẽ gác đầu lên vai Dạ Ức, dùng thanh âm cực kỳ mềm mại nói:

- Có nhu cầu tự nhiên có thể trở thành bằng hữu! Ta không sợ ngươi trở thành địch nhân, chỉ sợ ngươi vô dục vô cầu!

Đột nhiên, ánh mắt Dạ Ức thoáng trở nên lâm ly, hai mắt mở ra, xoay người nói:

- Vậy trước nói xem, hôm nay sao ngươi đến Thiên Lan Hải Thành!

- Hiện giờ Hỗn Loạn vực thống nhất, điều này đều nhờ vào Long gia. Nhờ Long gia ở phía sau chống lưng, Thiên Long tông và Thần Hổ môn mới có thể không chút kiêng dè như thế. Nay ta bất đắc dĩ phải tạm rời Hỗn Loạn vực, nếu Hỗn Loạn vực gặp nạn, bằng cơ sở thâm hậu tại các đại lục của Linh Bảo Các các ngươi, đến lúc đó cho ta biết một tiếng chắc là làm được chứ?

Tô Dật xoa hai tay, trong ánh mắt chớp qua một tia hàn quang, nhìn chăm chăm Thiên Quân Dạ Ức.

Kẻ sau quanh thân bắn ra một đạo nguyên khí thuộc tính thủy hung hãn, xoay người lại, nguyệt mâu thâm thúy tựa như biển sâu vô tận, khiến người suy xét không thấu.

- Thiên Phong Chiến đã kết thúc, theo lý thuyết, quan hệ minh hữu trong thời gian chiến tranh giữa chúng ta đã kết thúc!

Dạ Ức dạo bước chân thon, chậm rãi đi tới đi lui trong phòng, cằm thỉnh thoảng khẽ giơ lên, nhìn hướng Tô Dật, cười nhẹ một tiếng.

- Hỗn Loạn vực và Thiên Lan hải vực cách nhau không xa, chuyện này Thiên Lan Hải Thành có thể giúp. Chẳng qua, đối với ta mà nói, giúp ngươi ta lại được chỗ tốt gì?

Dạ Ức khẽ nghiêng đầu, khóe môi thoáng nhếch lên, ánh mắt xen lẫn một tia giảo hoạt.

- Quả thực, hiện tại Hỗn Loạn vực dù được thống nhất, nhưng vẫn không so được với Thiên Lan Hải Thành các ngươi, Tô Dật ta càng chỉ là một tên tiểu tử, không giúp được ngươi cái gì! Khoản giao dịch này không thành lập!

Liếc nhìn thần thái Dạ Ức, trong lòng Tô Dật tự nhiên cũng đoán ra được mấy phần.

Hiện nay mình có Kim Long phúc địa, Thiên Lan Hải Thành giúp đỡ nhìn vào hỗn loạn vực, đối với mình mà nói, chẳng qua là chuyện thêm hoa trên gấm mà thôi.

Không cần phải vì chút cách nghĩ trong lòng Dạ Ức mà đi hi sinh thứ gì.

Ở chung với thế gia, không tự ti cũng không kiêu ngạo, không van nài không đòi hỏi, như thế mới có thể khiến bản thân dựng ở vị thế bất bại.

Nghĩ tới đây, Tô Dật nhún vai, lộ vẻ hết cách.

Quanh thân nguyên khí thuộc tính thủy lần nữa phun trào ra, thủy ngưng chi lực bàng bạc phóng thích, bọt khí cũng theo đó rung động.

- Ông!

Tiếng bọt nước khò khè tấn tốc cuộn lên từng đạo gợn sóng trong phòng, Dạ Ức nhìn theo Tô Dật sắp sửa rời đi, hét lớn một tiếng.

- Chậm đã!

Dạ Ức khẽ nhíu mày, trên hàng mi chớp qua một tia hàn ý nhàn nhạt.

Không ngờ, tuyệt đỉnh cường giả Thiên Lan Hải Thành lại sẽ bị một tên mao đầu tiểu tử chọc giận.

- Thiên quân còn có gì chỉ giáo?

Tô Dật liếc mắt nhìn sang, khóe miệng thoáng nhếch lên, nói.

Thiên quân và Tô Dật xa xa nhìn nhau, biểu tình hơi chút run rẩy nhìn Tô Dật nói:

- Trông nom Hỗn Loạn vực, nếu Long gia lần nữa xâm phạm, Thiên Lan Hải Thành ta chẳng những phải giúp ngươi xem, thế tất còn phải giúp ngươi dây dưa một thời gian. Chuyện này nếu thật phát sinh, ân tình đó, ngươi chuẩn bị báo đáp Hải Thành ta thế nào?

- Vẫn là câu nói kia, tiểu tử thân không vật dư thừa, trừ phi ngươi tưởng muốn thân xác này?

Tô Dật bật cười ha hả, chỉ thấy trong mắt Dạ Ức chớp qua mấy phần thâm thúy.

- Gia hỏa này, chẳng qua ngược lại có một việc có thể tìm ngươi giúp đỡ.

Dạ Ức mím chặt khóe môi, cuối cùng hóa thành mỉm cười.

Hai người lần nữa dần dần tiến vào trung tâm gian phòng, đã có cái để nói chuyện, bầu không khí tự nhiên cũng hoà hoãn xuống.

Dạ Ức nhìn ánh sáng xanh biếc dịu nhẹ trên tường, thanh âm dần đề cao, nói:

- Ngươi có Hỗn Loạn vực và Ngự Thiên cung làm chỗ dựa, năm đại thế gia tự nhiên cũng có chỗ dựa cho riêng mình!

Nói tới đây, Dạ Ức chỉ lên Thiên Lan hải vực hạo hãn vô ngần trên mặt tường, chỉ tới đâu, nơi ấy lại sáng bừng lên.

- Chỗ dựa của Kiếm Minh là Vạn Nhận kiếm sơn, Lôi Viêm Thánh điện có lợi thế là Vô Tận hỏa vực, trong các thế gia Vân gia có lịch sử lâu đời nhất, nắm trong tay không ít các loại vũ kỹ công pháp truyền thừa từ Thái Cổ, đây cũng là chỗ dựa của bọn họ, Long gia thì dựa vào huyết mạch kinh thiên. Chỉ riêng Thiên Lan Hải Thành ta là dựa vào Hải Thành do các đời tiên hiền và cư dân đời đời xây đắp nên này.

Tô Dật khẽ nhăn mày, lập tức hỏi:

- Thế Hải Thành có chỗ dựa là gì?

- Đây là bí mất mà chỉ các đời thiên quân mới có thể biết! Hôm nay nếu ta nói cho ngươi, chuyện này ngươi không giúp cũng phải giúp, ngươi còn muốn nghe không?

Thiên quân sâu kín nói.

Lập tức, trong lòng Tô Dật toát ra một tia ý niệm nguy hiểm, từ Thiên Lan hải vực đến Hải Thành, nhiều chuyện hiếm lạ cổ quái như thế, chẳng lẽ thiên quân còn giấu diếm chủ ý quỷ quái nào nữa?

Mắt thấy Tô Dật trù trừ không quyết, thiên quân nhẹ giọng cười cười, lập tức nói:

- Ngươi đi đi, nể tình lúc trước, ta sẽ khiến Du Linh môn giúp ngươi nhìn vào Hỗn Loạn vực. Còn về chuyện Long gia nhúng tay, Thiên Lan Hải Thành sẽ không giúp đỡ!

Thiên quân tựa hồ sớm đã đoán được kết cục này, một trận hương khí mông lung phất động mà lên, chỉnh phiến phòng ốc tuôn động quang mang bích lục.

Bọt khí hình tròn trào lên trong phòng, toàn bộ họa diện đột nhiên nối liền lại, biến thành trường cảnh biển sâu bao la vô ngần.

- Thiên Lan Hải Thành, tâm huyết vạn năm của vực dân, không thể bởi thế mà có điều tổn thất! Đi thôi, Tô tông chủ!

Dạ Ức nhẹ giọng nói.

Lệnh đuổi khách đã xuống, ánh mắt Tô Dật đột nhiên sáng bừng lên, nhìn vào Dạ Ức, thản nhiên nói:

- Chuyện thiên quân muốn ta làm, liệu có phải liên quan đến Hải Thành cự thú?

Thân ảnh đang lui ra đột nhiên ngừng trệ, Dạ Ức mang theo chút ngạc nhiên quay đầu nhìn Tô Dật, trầm giọng nói:

- Làm sao ngươi biết?

Tô Dật cười nhạt, đáp:

- Thiên Lan Hải Thành có Linh Bảo Các trong tay, sớm đã có hết bảo vật trong thiên hạ! Còn có cái gì là không có? Vừa nãy ngươi nói đến chỗ dựa, chỉ riêng còn cự thú này là các ngươi không có được mà thôi!

Khóe miệng Tô Dật thoáng nhếch lên, hất cằm về phía trường cảnh biển sâu, nói:

- Cự thú chính là chỗ dựa của các ngươi, đúng không?

Qua nửa buổi, ánh mắt Dạ Ức mới thoáng hiện vẻ ảm đạm, nhẹ giọng đáp:

- Xem ra ngươi có ý muốn giúp đỡ?

- Trước nói nói xem sao! Nếu có thể giúp tiểu tử sẽ giúp!

Tô Dật khẽ cười nói.

- Cự thú đích thực là chỗ dựa của chúng ta, chẳng qua có một điểm mà ngươi không biết, đó là, cự thú rốt cục từ đâu mà tới!

- Dạ Ức hít sâu một hơi, nói.

Nhắc đến đây, ngữ khí Dạ Ức càng lúc càng nghiêm túc, nhìn hướng Tô Dật nói:

- Hải Thành vốn không nằm ở chỗ này! Mà thẳng đến bảy tám ngàn năm trước, tiên tổ tìm đến lốc xoáy biển sâu, phát hiện cự thú tồn tại mới định cư ở đây!

- Mỗi lần cự thú làm khó, thứ nó hộ vệ cũng không phải Thiên Lan Hải Thành? Mà chỉ là hộ vệ chính nó?

Tô Dật càng nghe càng kinh kỳ, không ngờ Thiên Lan Hải Thành thần kỳ đến vậy.

Dạ Ức nhìn Tô Dật, cười nhạt một tiếng, nói:

- Thứ cự thú thủ hộ đương nhiên không phải Thiên Lan Hải Thành, Thiên Lan Hải Thành chỉ là tầng che chắn cho cự thú mà thôi!

- Cự thú này rốt cục có chỗ nào kỳ diệu?