Chương 2264
Coi chừng!
Thanh âm khàn khàn bắn ra từ trong cổ họng thống soái du binh, đột nhiên, trên trăm tên Du Linh ngư binh xếp thành đồ hình một trận pháp quái dị.
Nháy mắt, hư không sụp đổ, trên trăm đạo quang mang xanh lam quỷ dị phun trào giữa thiên địa, hơn trăm ngư binh đứng cao cao, tiếng gầm và uy áp cuốn thốc mà ra, giống như kinh lôi nổ vang!
- Oanh!
Đối mặt trận pháp hợp kích bất ngờ mà đến từ ngư binh, khí tức Hổ Trì và Thương Quỷ trưởng lão bỗng chốc tăng vọt, uy áp linh hồn bá đạo tràn ra phô thiên cái địa!
- Để ta ra tay, các ngươi lui ra!
Long Khuê dùng tay ngăn lấy Hổ Trì và Thương Quỷ trưởng lão, tung mình vút lên không trung.
Giằng co giữa trời, Long Khuê trợn mắt nhìn, nét mặt bình tĩnh chớp hiện vẻ hung ác, khí tức bá đạo không gì sánh nổi tràn ra!
- Ngao rống!
Chỉ thấy một con Kim Long màu vàng kim to lớn cuồng hống rít gào, thiên uy khủng bố chớp ngang trời cao, đâm thẳng về phía trận pháp ngư nhân!
- Là người Long gia! Toàn thể giới bị!
Thống lĩnh ngư binh quát lớn một tiếng.
Nháy mắt, ánh mắt trên trăm tên ngư binh đồng thời chớp động, đối mặt với kim mang vạn trượng, toàn thể ngư binh tại trường lập tức bộc phát ra nguyên khí thuộc tính thủy!
- Người Long gia không chừa một ai!
Đám ngư binh tề thanh hét lớn, khí thế hùng hồn, sát ý dày đặc!
Chỉ sát na, từng đạo tiếng quát khàn khàn vọng xuống, khí tức hủy diệt từ công kích hợp thể tựa như lôi đình, trực tiếp xuyên thủng không gian, thẳng tắp lướt về phía đầu rồng dữ tợn kia!
- Ầm ầm!
Sóng xung kích bá đạo gào thét trong không gian, địa cung to lớn hiện đầy gợn sóng không gian, tùy theo va chạm, quang mang chói mắt xé nát thành hư vô!
- A!
Giờ này khắc này, đại bộ phận ngư binh đều bị xung tán.
Khí tức tử vong hoảng loạn bùng lên sâu trong linh hồn chúng nhân, lông tơ dựng đứng, trong lòng tràn đầy sợ hãi!
- Cố kiên trì!
Thống lĩnh ngư binh bò người dậy, ánh mắt kinh hãi nhìn qua Long Khuê, sâu trong đôi mắt xanh biếc tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Long Khuê vừa ra tay, lập tức liền khiến thống soái ngư binh Yêu Tông cảnh cửu trọng kia rút lui vài trăm thước, lân phiến trên thân thể thô kệch bị xé nát, từng đạo vết máu xanh lam tung bay, hiển nhiên thụ thương không nhẹ!
- Các ngư nhân, lão phu không muốn thống hạ sát thủ, nhưng không như vậy có một số người sẽ không đi ra!
Từ trên cao, Long Khuê dùng dư quang liếc nhìn địa cung, quanh thân tức thì lần nữa tuôn ra khí tức Kim Long như bôn lôi, hiển nhiên đã động sát cơ!
- Ầm!
Đầu rồng to lớn hung hãn lần nữa lao nhanh mà ra, thân rồng dài đến hơn ngàn mét sống động như thật, hung hãn vô cùng, miệng lớn như chậu máu mở rộng, như là vòng xoáy vàng rực muốn nuốt chửng sạch sẽ chúng ngư nhân!
- Xoẹt!
Thân thể Kim Long vút tới, tùy theo một tiếng rồng ngâm vang vọng, long trảo hoành không chộp tới chúng nhân!
- Oanh!
Cùng lúc đó, trước cửa Chí Tôn địa cung, bí văn chớp động, đột nhiên bạo phát ra quang mang xanh lam kinh người.
Nương theo sau chính là một bàn tay khổng lồ như sóng thần, từ dưới lòng đất phi thăng mà ra.
Long thân phô thiên cái địa, thủ ấn xanh lam cuốn theo đại lực hướng về phía long thân chộp tới.
Khí tức bá đạo hủy diệt ba động, nháy mắt đã cuộn lên sóng cả kinh thiên, như muốn chấn nát đất trời!
- Xoẹt!
Nháy mắt, chúng ngư nhân và Hổ Trì, Thương Quỷ trưởng lão cấp tốc lùi lại, thủ ấn và Kim Long trực tiếp rạn nứt nổ tung ngay giữa không trung.
Một tiếng rền vang, vực biển sâu ầm ầm rung chuyển, tuôn ra vô số gợn sóng không gian!
- Phốc phốc!
Dư âm năng lượng kéo dài mấy ngàn thước, chúng ngư nhân vốn đã thụ thương liên tục phun ra huyết dịch đỏ thắm, đám người Hổ Trì cũng khí tức chấn động, ánh mắt kinh hãi!
Giữa thiên địa, bọt nước rơi rụng như là màn vải, xen lẫn đó là quang vũ đầy trời, năng lượng hủy diệt khiến tất cả chúng nhân tại trường đều hãi hùng khiếp vía!
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, sắc mặt Hổ Trì và Thương Quỷ đều không giấu được vẻ ngưng trọng, may mà tránh được nhanh, bằng không liền thảm.
- Rốt cục chịu đi ra?
Long Khuê mỉm cười, nhìn về phía thân ảnh hạ xuống phía sau bọt nước, phất tay áo một cái, ngạo nghễ mà đứng.
Thủ ấn vẫn diệt, một thân ảnh tiên phong đạo cốt hiện ra trước mặt chúng ngư nhân, chính là Ứng Vô Hưu vừa lao nhanh đi ra từ trong địa cung.
- Thì ra là Long Khuê trưởng lão! Đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa!
Ứng Vô Hưu chắp tay cười nói, hai chân giấu trong lớp trường bào run lên nhè nhẹ, hẳn rằng một kích vừa rồi không hề dễ chịu!
Ứng Vô Hưu nhướng mắt lên, tận lực duy trì trấn định, Long Khuê ra tay như thế, chính là muốn cho Thiên Lan Hải Thành một hạ mã uy.
Lần này người Long gia giá lâm, chỉ sợ không phải chuyện tốt, lập tức ánh mắt Ứng Vô Hưu lộ vẻ bình thản, tận lực che giấu nghi ngờ trong lòng, ngước nhìn Long Khuê.
- Chí Tôn địa cung nổi tiếng Thiên Man, hôm nay thấy được quả nhiên bất phàm!
Long Khuê lạnh giọng cười nói.
- Không biết Long gia đại trưởng lão đến Chí Tôn địa cung ta có gì chỉ giáo? Cần phải phô trương như thế sao?
Ứng Vô Hưu lạnh lùng nói.
Tức thì, trong mắt chúng ngư binh tại trường đều hiện vẻ kinh hãi không thôi, hóa ra người đến chính là đại trưởng lão Long gia, khó trách lại có chiến lực cường hãn như thế.
Long Khuê đánh giá thần sắc bình thản trên mặt Ứng Vô Hưu, trong lòng có chút kinh ngạc, nhàn nhạt nói:
- Hôm nay, Long gia đến tìm Thiên Quân là có chuyện muốn thương lượng, thỉnh cầu dẫn đường!
Có chuyện muốn thương lượng?
Trong đầu Ứng Vô Hưu tức thì lóe ra vô số câu hỏi, Tô Dật vừa mới rời đi, Long gia liền tới cửa, chẳng lẽ là có liên quan đến Tô Dật?
Hít sâu một hơi, sắc mặt Ứng Vô Hưu thoáng chốc trở nên khó coi, song vẫn đi trước dẫn đường, nói:
- Đi thôi! Thiên Quân ở trong Chí Tôn Vô Cực điện, mời Long Khuê trưởng lão đi theo ta!
Sau khi dẫn theo Long Khuê và đám Hổ Trì tiến vào Chí Tôn Vô Cực điện, Ứng Vô Hưu để chúng nhân đợi trong bọt nước xanh lam, bản thân thì đi mời Thiên Quân.
- Phốc phốc!
Đợi khi đi vào trong phòng Thiên Quân, Ứng Vô Hưu mới phun ra một búng máu tươi, khẽ dập đầu nói:
- Thiên Quân, Long Khuê đến rồi!
Dạ Ức đi ra từ trong phòng, nhìn xem Ứng Vô Hưu máu me đầm đìa, ánh mắt tức thì chuyển vẻ âm trầm, thấp giọng nói:
- Ngươi đi trước nghỉ ngơi cho tốt! Ta đi một lát liền quay lại!
Thiên Quân vừa rời đi, Ứng Vô Hưu bèn ngồi xuống trong phòng Thiên Quân bắt đầu chữa thương, trong lòng lại một mực suy tư.
- Kẹt kẹt!
Qua hồi lâu, Thiên Quân trở về, Ứng Vô Hưu lập tức đứng dậy, híp mắt nhìn xem Thiên Quân, sau đó thấp giọng nói hỏi:
- Bọn hắn đi rồi?
- Là đến tìm Tô Dật?
Ứng Vô Hưu hỏi tiếp.
Thiên Quân chậm rãi ngồi xuống, bầu không khí nặng nề tràn ra trong phòng, đáp:
- Bọn hắn đến hỏi ta có thấy Tô Dật không!
- Ngươi nói cho bọn hắn?
Ứng Vô Hưu gấp gáp hỏi.
Dạ Ức xoay đầu lại, trong mắt lướt qua một tia phức tạp, lặng lẽ gật đầu.
- Ức nhi! Nếu ngươi đã đáp ứng Tô Dật, vì sao còn đi nói cho Long Khuê?
Toàn thân Dạ Ức khẽ run lên, thần tình ngưng trọng, hai mắt khép chặt, khóe miệng giật giật nói:
- Long Khuê đáp ứng chúng ta, sau này Long gia vĩnh viễn sẽ không làm khó Thiên Lan Hải Thành!
- Chỉ vậy thôi? Ngươi liền muốn phản bội? Mặc kệ tính mạng Tô Dật?
Ứng Vô Hưu gầm gào nói, vết thương trên người tóe mở, máu tươi lần nữa vẩy ra!
Dạ Ức quay lưng đi, tựa hồ không dám đối mặt Ứng Vô Hưu, thấp giọng nói:
- Hưu Ca, ngươi ta là phu thê, có chút chuyện ta không cách nào giấu ngươi. Tô Dật và Long gia tất sẽ có một trường tranh đấu! Nếu như có thể khoanh tay đứng nhìn, Thiên Lan Hải Thành chẳng phải có thể ngư ông đắc lợi?