← Quay lại trang sách

Chương 2273

Quanh không trung tràn ngập uy áp vô cùng khủng bố, quang mang, gợn sóng rung chuyển liên hồi.

Một thân ảnh thanh bào phần phật, đạp không mà đứng, năng lượng trên thân tựa như lưu quang sáng rực lên, vờn quanh trước người, chính là Tô Dật vừa lao ra từ trong bụng Thôn Hoang Kinh Thiên Thú.

- Long gia, Thần Hổ môn, Thiên Long tông, đã lâu không gặp!

Khóe miệng Tô Dật khẽ nhếch lên, trong ánh mắt thâm thúy chớp động một tia quang mang quỷ mị.

Lúc này, từ sau lưng, một đạo quang mang đi sau mà tới cũng chậm rãi lao đến.

Tiếng long ngâm vang vọng thiên địa, long ảnh vàng rực sinh động như thật nở rộ giữa hư không, năng lượng khủng bố mang theo uy thế hủy diệt cuốn tới!

Đạo thân ảnh vàng rực quen thuộc kia không phải Long Á thì còn là ai?

Ba đội nhân mã nhìn quang mang vừa đến kia, ánh mắt ai nấy đều điên cuồng rung động, tưởng là mình nhìn lầm.

- Long... Long Á tiểu thư?

Thương Quỷ trưởng lão tay nắm trường thương, khí thế sát phạt tức thì đình trệ, không thể tin tưởng nhìn về phía Long Khuê trưởng lão.

Lập tức, tất cả võ giả, bao gồm cả người Thiên Long tông đều câm như hến, không dám hé nửa lời.

Long Khuê tôn nữ và Tô Dật đồng thời đi ra từ trong bụng Thôn Hoang Kinh Thiên Thú, điều này đại biểu cho cái gì?

Càng nghĩ càng kinh hãi, Thương Quỷ và Hổ Trì không hẹn mà cùng lộ ra thần sắc lúng túng.

- Long Á, sao ngươi ở chỗ này? Lăn tới đây cho ta!

Long Khuê thấy cháu gái mình đi ra cùng Tô Dật, sắc mặt tức thì xanh đen, cao giọng hét nói.

- Long Á, gia gia ngươi gọi ngươi, ngươi mau tới thôi!

Tô Dật quay sang Long Á mỉm cười nói, trong ánh mắt toát ra vẻ kiên nghị, phảng phất đang nói, mặc kệ thế nào, ta đều ở sau lưng ngươi.

Đã lựa chọn đi ra cùng mình, liền đường đường chính chính mà đi, không cần phải e ngại bất cứ người nào!

Long Á ánh mắt lấp lóe, ánh mắt khẽ giao hội với Tô Dật một cái, lập tức thong dong bước ra.

Kim quang trên thân lấp lánh, hóa thành một hư ảnh Kim Long đi đến bên người Long Khuê.

- Long Á, ngươi... Ngươi thật to gan! Không ngờ lại chạy ra Thiên Cung!

Long Khuê thấp giọng mắng, trên khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy thất vọng và phẫn nộ, trực tiếp kéo Long Á sang một bên.

- Gia gia, ta...

Long Á muốn nói lại thôi, thần sắc vô cùng phức tạp.

Long Khuê hai mắt thâm thúy như điện, nhìn chằm chằm Long Á, thấp giọng nói:

- Sao ngươi lại đi cùng Tô Dật? Ngươi từ Thiên Cung đi ra, chẳng lẽ chính là vì Tô Dật?

Mỗi câu chất vấn của gia gia Long Khuê tựa như mũi khoan đâm vào trong tim Long Á.

Đối mặt với thân nhân tốt nhất trên thế giới này, Long Á không cách nào lừa gạt, mắt nhìn thẳng Long Khuê, khe khẽ gật đầu thừa nhận, kẻ sau đã sớm không kìm nén được sát ý và lửa giận trong lòng.

- Lần trước trong chuyến đi Vân Châu, sau khi trở về ngươi liền mất hồn mất vía, không phải là vì Long Thương, mà là vì tiểu tử này?

Long Khuê cười lạnh nói, bàn tay nắm chặt khẽ run lên, trên thân tuôn trào long tức vàng rực, cả người tựa như sát thần.

Long Á biết gia gia còn đang khắc chế cảm xúc, vội lắc đầu nói:

- Không... Không phải! Gia gia, ta không biết Tô Dật hắn có lỗi gì, Long gia sao phải nhất định muốn đuổi tận giết tuyệt? Gia gia, chẳng phải ngươi dạy ta nhân ái thiện lương, sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Ngươi đến đây làm gì?

- Ngươi biết cái gì!

Long Khuê trừng mắt quát, long đồng hung hãn sáng lên tinh quang, chợt lại đè thấp thanh âm nói:

- Đây là đại kế của Long cung, ngươi lại là tôn nữ của Long Khuê ta, không ngờ lại đi cùng tiểu tử hỗn trướng kia, truyền ra ngoài, tộc Long Khuê ta còn biết đặt chân thế nào tại Thiên Cung?

Đầu bên kia, thấy Long Khuê không nổi giận lôi đình với Long Á, Tô Dật thoáng yên tâm phần nào.

Đảo mắt nhìn lại, người Thiên Long tông và Thần Hổ môn lại đầy vẻ kiêng sợ, một tầng tiếp một tầng sát ý tựa như thủy triều cuốc thốc mà ra, Tô Dật ngược lại trầm tĩnh, quét mắt nhìn Thôn Hoang Kinh Thiên Thú ở sau lưng.

Không biết có phải vì bị trọng thương hay không, mà lúc này thân hình Thôn Hoang Kinh Thiên Thú bất giác đã thu nhỏ đi nhiều, song vẫn lớn gấp bốn năm lần Tô Dật.

Nguy nga bá khí, hùng vĩ cường hoành!

- Ngươi còn có thể biến lớn biến nhỏ?

Tô Dật nhìn Thôn Hoang Kinh Thiên Thú, nghi hoặc hỏi.

Thôn Hoang Kinh Thiên Thú nhắm mắt lại, hai mắt như lôi vân nửa mở nửa khép, hướng về phía Tô Dật nhẹ gật đầu, rõ ràng trong đại chiến trước đó, Thôn Hoang Kinh Thiên Thú đã thụ thương tương đối nghiêm trọng.

Lúc này muốn nói chuyện cũng phải cần trả ra khí lực cực lớn.

Tức thì, trong mắt Tô Dật lóe lên tinh quang, nói với Thôn Hoang Kinh Thiên Thú:

- Vậy ta cứu ngươi, chúng ta cùng lúc thu thập đám người này, thế nào?

- Ngươi?

Thôn Hoang Kinh Thiên Thú đột nhiên mở mắt ra, cúi đầu nhìn xuống Tô Dật, thấp giọng nói:

- Trên người ngươi có khí tức chủ nhân, ngươi rốt cuộc là ai?

Tô Dật chắp hai tay sau lưng, lông mi khẽ động, lập tức liền có mười mấy bình chứa đầy linh dịch rơi trên thân Thôn Hoang Kinh Thiên Thú.

Dùng nguyên khí truyền âm, giọng Tô Dật chậm rãi truyền vào tai Thôn Hoang Kinh Thiên Thú, nói:

- Ngươi trước bôi hết đống linh dịch này lên miệng vết thương, sau đó có chuyện phải làm phiền ngươi! Còn chủ nhân mà ngươi nói, sau này chúng ta hẵng bàn!

Nhìn theo bóng lưng Tô Dật, ánh mắt Thôn Hoang Kinh Thiên Thú khẽ động, nhẹ giọng nói:

- Được...

- Khanh!

Liền một chuỗi tiếng vang thanh thúy bạo vang, linh dịch sền sệt đổ xuống vết thương trên thân Thôn Hoang Kinh Thiên Thú, cấp tốc liền được nó hấp nạp.

Một cỗ khí tức thái cổ hạo nhiên tràn ngập không gian, ý thức Thôn Hoang Kinh Thiên Thú dần dần có thể khôi phục bình thường, tròng mắt hơi chút ẩm ướt.

Bóng lưng Tô Dật trong mắt nó cũng dần dần chuyển hóa thành bóng dáng năm xưa, lúc ấy Thôn Hoang Kinh Thiên Thú còn rất nhỏ yếu, đen sì tựa như hòn than, đi tới chỗ nào đều là tồn tại hết sức tầm thường.

Đó là ở thời đại viễn cổ hồng hoang tranh bá, Thôn Hoang Kinh Thiên Thú từng chịu hết tra tấn, thân đầy vết thương, lại vẫn luôn bất khuất không sờn.

- Chủ nhân...

Thôn Hoang Kinh Thiên Thú càng thêm nhận định Tô Dật chính là chủ nhân, ánh mắt rơi xuống linh dịch đang thẩm thấu trước ngực, khí tức thái cổ tràn ra khiến Thôn Hoang Kinh Thiên Thú lần nữa bộc phát ra uy thế hồng hoang hung sát.

- Làm càn! Long Á, ngươi khiến ta quá thất vọng rồi!

Phía đối diện, Long Khuê gầm lên giận dữ, tranh chấp tức thì bộc phát.

Ở sau lưng, Thương Quỷ và Hổ Trì trưởng lão mắt thấy khí tức Tô Dật và Thôn Hoang Kinh Thiên Thú có biến hóa, lập tức vội vàng nhắc nhở Long Khuê:

- Long Khuê trưởng lão, súc sinh kia đang khôi phục!

Nháy mắt, ánh mắt chúng nhân đều quay sang nhìn chăm chú trên thân Tô Dật và Thôn Hoang Kinh Thiên Thú.

Trước đó, Thương Quỷ và Hổ Trì đều nhận định Thôn Hoang Kinh Thiên Thú đã nuốt vào Tô Dật, bọn họ thấy Tô Dật không có chạy, Thôn Hoang Kinh Thiên Thú lại trọng thương, bởi vậy mới không quá để bụng.