← Quay lại trang sách

Chương 2289

Cút!

Lam Xúc Liên quơ nắm đấm, quát nói.

Lập tức, sau một phen trêu chọc, dưới chân bốn người lại lần nữa tung trào quang mang, hướng về tiền phương vút đi như bay!

--

Dưới chân núi Thái Thanh môn, chúng nhân tụ tập.

Trên trời mây trôi lơ lửng, trong cương phong, mười mấy tên đệ tử Thái Thanh môn thần sắc kiên nghị chờ đợi xuất phát!

Ánh mắt coi chừng quang mang sáng rực như tử điện trên bầu trời, thần sắc ai nấy đều rất nghiêm túc.

Ở phiến đại lục được đặt tên bằng hai chữ Thái Thanh này, Thái Thanh môn đồng nghĩa với uy nghiêm chí tôn vô thượng.

Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm lên thân Khâu Lộng Phong, trên nét mặt chất phác hiện đầy nghiêm túc và quả quyết, sâu trong hốc mắt sáng lên quang mang rực rỡ!

Đám đệ tử thanh niên kết trận lúc trước đã bị Khâu Lộng Phong thay xuống toàn bộ, đôi mắt đen nhánh quét qua chúng nhân tại trường, Khâu Lộng Phong cất tiếng nói trầm thấp vang vọng toàn trường.

- Sư tôn không ở đây, chúng ta đang thủ hộ Thái Thanh môn! Thái Thanh đại lục không thái bình, chúng ta phải làm gì!

- Giết!

Khâu Lộng Phong khẽ gật đầu, dư quang không ngừng liếc nhìn trời cao phương xa, hướng về phía chúng nhân nói:

- Hôm nay chúng ta phải hành động cho sư tôn, cho trưởng lão trong môn thấy, rằng thế hệ Thái Thanh chúng ta là vô địch!

- Vô địch!

- Vô địch!

Tiếng hét như núi thở biển gầm càn quét không trung, toàn bộ đệ tử Thái Thanh môn đệ tại trường giơ tay chỉ lên trời, sóng nhiệt nóng bỏng châm đốt thiên không!

- Hiện tại xin mời trưởng lão trong môn! Tô lão, Tuyết lão, Lam lão và Mặc lão! Khâu Lộng Phong mắt thấy bốn đạo khí tức vô cùng khủng bố phía chân trời đã càng lúc càng tới gần, hai tay lập tức nâng hướng không trung, nói với đám đệ tử trước mặt.

Đám đệ tử này đều là tinh anh do chính hắn điều rút ra từ trong đệ tử ngoại môn, đối với nội môn đều không hiểu rõ lắm.

Nhờ vậy, Khâu Lộng Phong đã vừa có thể giấu diếm thân phận đám người Tô Dật, lại vừa có thể dễ dàng xử lý sự kiện Hỏa Sát bang.

Thuận theo ánh mắt Khâu Lộng Phong, mấy chục đạo ánh mắt sáng rực quanh bốn phía lập tức bắn hướng chân trời, chỉ thấy bốn đạo khí tức khủng bố càn quét thiên địa, tựa như cuồng long gào thét đánh thẳng mà tới.

Lập tức, thiên địa run rẩy, bốn cỗ năng lượng linh hồn bàng bạc khiến gợn sóng không gian chung quanh ầm ầm chấn vỡ, tiếng xé gió như sấm vang chớp giật bỗng chốc trấn áp sóng âm sôi trào bốn phía.

Chúng đệ tử tại trường phần lớn ngay cả nội môn đều chưa từng tiến vào, lúc này nhìn thấy bốn vị trưởng lão trong môn, trong lòng bất giác tràn đầy trang nghiêm và sùng kính.

Tùy theo bốn đạo thân ảnh dần dần ngưng thực, phong bạo nổi lên quanh không trung cũng dần khiến thân thể đám đệ tử run rẩy lên, trong miệng bất giác bật ra bốn chữ.

- Cung nghênh tứ lão!

- Cung nghênh tứ lão!

- Cung nghênh tứ lão!

Vừa dứt lời, đám người Tô Dật xuyên qua hư không, áo bào phần phật, khí tức cuồng bạo khiến gợn sóng không gian chấn đãng liên hồi.

Lướt qua tình cảnh trước mắt, bọn hắn lập tức hiểu được dụng ý của Khâu Lộng Phong, kẻ sau cũng đứng trên chỗ cao nháy mắt ra hiệu với đám người Tô Dật.

- Gia hỏa này, thật là biết diễn kịch!

Lam Xúc Liên đè thấp thanh âm, khóe miệng đầy nếp nhăn thoáng hiện ra ý cười.

- Đều đứng lên đi!

Tô Dật hơi khép mắt, thanh âm hùng hậu tựa như thiên lôi ầm vang, đám đệ tử lập tức cúc cung, ngẩng đầu nhìn bốn vị trưởng lão như là thần thánh, trong mắt tràn ngập kích động khó mà diễn tả.

Thân là đệ tử ngoại môn, cơ hội có thể tham dự hoạt động bên ngoài của bản môn quả thực là ngàn năm có thuở, giờ lại còn được tận mắt trông thấy bốn vị trưởng lão, trong lòng căn bản không thể dùng hai chữ kích động để hình dung.

Nháy mắt, mấy chục đạo ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm tứ lão, tiếng nghị luận thầm thì theo đó vang lên.

- Quả nhiên là trưởng lão nội môn, phương thức xuất trường thật có phong cách!

- Trưởng lão mới lên tiếng vừa rồi hẳn là Nguyên Vực cảnh! Chúng ta không ngờ lại có thể được rèn luyện dưới tay cường giả như thế, đúng là phúc ba đời!

- Nhất định phải biểu hiện tốt chút, nếu mà được bọn hắn thu làm đệ tử, chúng ta ở Thái Thanh môn cũng không cần sầu!

Trong một mảnh tiếng nghị luận nhiệt tình như lửa, Khâu Lộng Phong chầm chậm đi ra, hướng về phía đám người Tô Dật thi lễ một cái, cười nói:

- Tứ lão, chúng ta đi thôi! Hỏa Sát đảo ở gần Thần Hổ đại lục, đệ tử đi trước dẫn đường!

- Đi thôi!

Tô Dật khẽ cười, Thôn Hoang ở trong ngực tựa hồ cũng muốn ló đầu ra nhìn, lại bị Tô Dật nhét ngược trở vào.

- Ngươi thành thật chút cho ta, tí nữa sẽ cho ngươi ra ngoài hoạt động!

Tô Dật thấp giọng dặn dò Thôn Hoang, kẻ sau đành chịu co lại thành một viên cầu nhỏ màu đen, tận lực không để người phát hiện.

Chúng nhân tại trường rất nhanh liền nhường ra một thông đạo, dưới ánh mắt sùng bái của đám đông, Tô Dật và đám người Tuyết Hồng Lâu đường hoàng tiến hướng Hỏa Sát đảo.

--

Đám người Tô Dật suất tiên bay ra, tốc độ cuồng mãnh khiến dù là Khâu Lộng Phong cũng đuổi rất mất sức, bốn đạo quang mang phi tốc vút đi trên bầu trời Thái Thanh đại lục, như là cự long thôn phệ không gian càn quét thiên địa.

Lần này, Tô Dật chính là muốn đi diệt Hỏa Sát bang, cũng là đi diệt thế lực sau lưng Thần Hổ môn.

Tốc độ tựa như huyễn ảnh, ánh lửa ngút trời, tàn ảnh vút đi cực nhanh lưu lại trên không trung từng đạo tàn ngấn màu đen, càng khiến đám đệ tử Thái Thanh sau lưng lộ vẻ kinh hãi, sùng bái không thôi.

Phi hành hơn nửa ngày, trước mắt chỉ có Khâu Lộng Phong là theo kịp bốn người, đám đệ tử Thái Thanh môn phía sau bởi vì biết lộ tuyến, lại không đủ tốc độ, nên đành chậm rãi đi ở phía sau.

Thái Thanh đại lục trước nay nổi tiếng với linh vận thiên địa, thủy thảo phong mỹ, Khâu Lộng Phong dẫn bốn người Tô Dật đi dọc bờ biển, một đường thẳng tiến.

Trên đường đi, Tô Dật kiến thức biển cả thâm thúy vô ngân, cũng kiến thức quần sơn liên miên không dứt, ngay lúc định hạ xuống nghỉ chân trong đêm, trên bờ biển vốn hẳn nên trăng thanh gió mát lại thành sóng nhiệt dâng trào.

Đứng trên một khối nham thạch màu đỏ, đưa mắt nhìn bốn phía, bởi vì nhiệt độ cực cao, chung quanh cơ hồ không có thực vật nào sinh trưởng được.

Đảo nhỏ các nơi có tận mấy chục, tựa như từng tòa thành lũy đen ngòm đứng lặng trên biển.

Một đạo gió đêm từ nơi xa thổi tới, trên hải đảo phía xa xa lập tức có khói đen tối tăm mờ mịt nhảy lên, sương mù tràn ngập, như là Hỏa Long cuồng bạo tiềm phục trong bóng tối đang chậm rãi hô hấp.

- Nơi kia chính là Hỏa Sát đảo!

Khâu Lộng Phong chỉ vào hư không tràn ngập khói đen trước mặt, giới thiệu cho đám người Tô Dật:

- Dưới đáy biển nơi đây có rất nhiều ngọn núi lửa nhỏ từ thời viễn cổ, trải qua thời gian dài biến đổi, hoàn cảnh nơi đây trở nên càng lúc càng ác liệt, không ngờ lại vẫn bị người Hỏa Sát bang chiếm lĩnh!

Thuận theo hướng Khâu Lộng Phong chỉ, nguyên khí trên thân Tô Dật lập tức tuôn trào mà ra, tâm thần ý thức Tô Dật bất giác run lên.

Núi lửa hắn gặp nhiều, nhưng núi lửa có thể vặn vẹo không gian như trước mắt thì đúng là hiếm gặp.

Nguyên khí thuộc tính hỏa ẩn tàng trong đó nhất định không tầm thường!

- Quả nhiên có chút môn đạo, để sư huynh đệ ngươi bao vây chung quanh lại, tận lực đừng đả thảo kinh xà! Sơ tán toàn bộ thôn dân xung quanh đi chỗ khác!

Tô Dật thấp giọng nói với Khâu Lộng Phong.

Trong bóng tối, hai mắt Khâu Lộng Phong tựa như mắt chim ưng, hướng về phía Tô Dật và Tuyết Hồng Lâu khẽ gật đầu, thanh âm cực kỳ nhỏ bé.