Chương 2288
Tức thì, một loại ăn ý vô hình phi tốc xẹt qua trên mặt bốn người, ngoài ra, còn có một đạo ánh mắt kiêu ngạo bật ra từ trong ngực Tô Dật.
- Sự tình càng ngày càng phức tạp, xem ra cuối cùng đã đến lượt ta xuất trường!
Thôn Hoang híp mắt, âm trầm nói.
- Phốc phốc!
Thôn Hoang lại bị Tô Dật ấn vào trong ngực, ánh mắt đen thui ủy khuất không thôi, lại chỉ nghe Tô Dật nói:
- Các vị, vũng nước đục này phải lội vào rồi! Có Thần Hổ môn tham dự, nói không chừng còn có Long gia, các vị phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng a!
- Ta không sợ!
Lam Xúc Liên đáp.
- Ta cũng không sợ!
Độc Cô Vũ Mặc cũng đáp, vừa nói vừa đưa mắt nhìn Lam Xúc Liên, nét mặt vô cùng kiên nghị.
- Tô Dật, dù thế nào ta cũng đứng cùng chiến tuyến với ngươi!
Tuyết Hồng Lâu liếc mắt nhìn về phía ngoài cửa, thân hình vẫn cứ thẳng tắp, bá khí siêu nhiên lần nữa trào ra.
Ánh mắt thâm thúy vô biên, trong nội sảnh Thái Thanh môn, Tô Dật nhún nhún vai, sâu trong mắt chớp qua một tia hưng phấn.
Lần này, Thần Hổ môn lại đang làm trò khỉ gì, Lôi Viêm Thánh Điện sẽ liên lụy bao sâu?
Tô Dật giơ tay nhẹ nhàng vuốt cằm, thoáng chốc liền sa vào trong trầm tư, bên ngoài đột nhiên có tiếng Khâu Lộng Phong vọng tới.
- Cái gì, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy! Các ngươi nhanh để trưởng lão Hạnh Lâm điện đi ra!
Tiếng Khâu Lộng Phong từ xa vọng lại, trong thanh âm hồn hậu rõ ràng mang theo chút sốt ruột.
Lập tức, thần sắc bốn người Tô Dật dần trầm xuống, vừa nghe là biết, tình hình bên ngoài không thể khinh thường.
Không chừng, đám trưởng lão đi xử lý Hỏa Sát bang các đều bị ngã nhào.
Quả nhiên, Khâu Lộng Phong mồ hôi đầm đìa gấp gáp chạy vào, mặt âm trầm xanh đen, thanh âm vô cùng trầm thống.
- Tổng cộng đi ra tám trưởng lão, năm Nguyên Tông cảnh, ba Nguyên Hoàng cảnh, lại chỉ có hai trưởng lão Nguyên Tông cảnh cửu trọng trở về, mà còn đều bị thương!
Lời Khâu Lộng Phong tức thì khiến ánh mắt Tô Dật và Tuyết Hồng Lâu khẽ biến, Tuyết Hồng Lâu nói nhỏ:
- Bằng vào Hỏa Sát bang kia thì không có lực sát thương mạnh như vậy, xem ra phía sau Hỏa Sát bang có cao nhân khác!
- Không sai, căn cứ trưởng lão trở về kể lại, không riêng thực lực thành viên Hỏa Sát bang tăng mạnh, ở đó còn có rất nhiều khuôn mặt xa lạ, rõ ràng không phải người Thái Thanh đại lục!
Khâu Lộng Phong kịch liệt động dung.
Lần này thế lực sau lưng Hỏa Sát bang không hề tầm thường, liền một hơi đánh chết ba tên cường giả Nguyên Tông cảnh và ba tên cường giả Nguyên Hoàng cảnh.
Đối với Thái Thanh môn mà nói, dù không động đến căn cốt, nhưng cũng đủ khiến Thái Thanh môn chấn động!
Nhìn Khâu Lộng Phong không ngừng xoa vuốt nắm tay, hai hàng mi sắp nhăn thành hình chữ xuyên (山), đi tới đi lui trong nội sảnh, miệng không ngừng thầm thì.
- Các Thái Thượng trưởng lão đều đang bế quan, Hỏa Sát bang làm vậy chắc là có mưu đồ, lần này nhất định phải đi mời Sùng Vũ điện Vực Cảnh trưởng lão!
Khâu Lộng Phong lắc đầu đành chịu, lại lẩm bẩm nói.
- Vì sao sư tôn vừa rời khỏi tông môn, giao ta trông chừng, lại sẽ xảy ra chuyện lớn thế này!
Tức thì, trong mắt Tô Dật chớp qua một tia giảo hoạt, thì ra Khâu Lộng Phong cũng có tư tâm.
Muốn dựa vào lực lượng bản thân, xử lý gọn gàng chút chuyện vốn là “lông gà vỏ tỏi này trước khi Tư Không Tàng Tinh trở về.
Qua nửa ngày, có lẽ phát giác được chính mình thất thố, Khâu Lộng Phong ngước mắt nhìn đám người Tô Dật, thần sắc đầy áy náy.
- Các vị, Lộng Phong thật sự là sứt đầu mẻ trán, không có thời gian chiêu đãi các ngươi! Nếu các ngươi có việc gấp, xin mời đi trước.
Hoặc là đợi Lộng Phong xử lý xong chuyện ở đây, sau đó sẽ cùng các vị đi du lịch Thái Thanh!
Nói xong, Khâu Lộng Phong cố nặn ra ý cười.
Nghe lời này của Khâu Lộng Phong, bốn người Tô Dật đồng loạt bước ra một bước, mí mắt Khâu Lộng Phong lập tức khẽ động.
- Chúng ta vừa khéo vô sự, có thể giúp ngươi xử lý chuyện Hỏa Sát bang!
Lam Xúc Liên mặt đầy thiện ý, dịu dàng nói.
Nhất thời, hai mắt Khâu Lộng Phong sáng lên, như là tìm tới cứu tinh, liếm liếm vành môi khô khốc.
Nhưng hắn tự nhiên cũng biết trong bốn người này, người có tiếng nói nhất vẫn là Tô Dật, Khâu Lộng Phong đảo mắt nhìn về phía Tô Dật, thấy Tô Dật cũng mỉm cười gật đầu, Khâu Lộng Phong không khỏi hưng phấn.
Nhớ vừa rồi, Thái Thanh Tam Tiệt Trận của Thái Thanh môn mà bọn họ đều có thể nhẹ nhàng ngăn cản, bốn người này hợp sức, thực lực có thể xưng là khủng bố a!
Một người là thiên kiêu vương, thiếu niên đệ nhất Thiên Phong, một người Tuyết Thánh Đế, chưởng môn nhân thế lực hàng đầu, một người là cao đồ của kiếm tiên, một người là tiên cô hải thành, còn có chuyện gì mà bọn họ làm không được?
- Vậy... Lộng Phong đúng là cầu còn không được, cầu còn không được a!
Khâu Lộng Phong khoa tay múa chân, nhưng suy nghĩ một lát, bước chân lại có chút ngập ngừng.
- Chỉ là bốn người chúng ta vốn nhân rảnh rỗi mới bái phỏng Thái Thanh, nếu được, ngươi tốt nhất đừng để lộ thân phận chúng ta!
Tô Dật khẽ cười nói.
Yêu cầu này vừa khéo hợp ý Khâu Lộng Phong, kẻ sau cười càng hoan khoái, lập tức đáp ứng.
Thoáng chốc, mọi vấn đề đều giải quyết dễ dàng, Khâu Lộng Phong tâm tình thư sướng, hướng về phía Tô Dật nói:
- Thế lát nữa tập hợp trước sơn môn, ta đi tìm mấy chiếc áo choàng Thái Thanh trưởng lão cho các ngươi, chờ một lát một lát!
Qua không bao lâu, Khâu Lộng Phong sai người đưa tới trang phục Thái Thanh trưởng lão, còn chính hắn thì đi tìm hiểu tin tức thì chỗ trưởng lão vừa thụ thương trở về.
Đẩy ra cửa lớn nội thất, tia nắng mặt trời sáng rực từ đỉnh đầu chiếu xuống, bốn vị lão giả bộ dạng tiên phong đạo cốt chậm rãi đi ra từ trong đại điện.
- Phốc! Râu mép này của ngươi nhìn buồn cười quá!
Tô Dật híp mắt nhìn Tuyết Hồng Lâu trong bộ dạng già nua, hàng râu mép tuyết trắng dính trên cằm, rất có chút phong dật xuất trần.
Tuyết Hồng Lâu trùng trùng ho khan một tiếng, liếc mắt nhìn sang Tô Dật.
Lúc này Tô Dật đầu tóc xám trắng, ngân quang loá mắt, vầng trán nhăn nheo khiến người nhìn không ra mảy may, rằng đây chính là thiếu niên hiển hách danh chấn Thiên Man.
- Ngươi còn cười ta, chính ngươi cũng là lão đầu tử!
Tuyết Hồng Lâu bật cười ha hả, ngay cả tiếng nói đều ngụy trang giống hệt.
Bên cạnh, hai vị lão thái thái phong vận còn tồn chậm rãi đi ra, một vị dáng người nhỏ thó, một vị vai thô eo tròn.
Liếc nhìn hai người, Tô Dật thực sự không nhịn được cười, chỉ thấy Lam Xúc Liên lắc mông đi đến, trên mặt còn dán một nốt ruồi, nhìn hết sức khôi hài.
- Ngươi đây là làm bà mối hay làm trưởng lão!
Tô Dật cười đến toàn thân nghiêng ngả, ôm eo cười không ngừng.
Lam Xúc Liên quyệt môi nhìn Tô Dật, trong mắt lướt qua một mạt sát ý, đưa tay ra trước người làm động tác chặt cổ.
- Ngươi không biết! Trên Thái Thanh đại lục vốn có người tên Bát Tí vu nương, trên mặt người ta cũng có nốt ruồi thế này, chẳng qua đấy là chuyện từ vài thập niên trước!
Nói tới đây, Tô Dật hướng Lam Xúc Liên giơ lên ngón tay cái, gật đầu nói:
- Luận nói hươu nói vượn, vẫn là ngươi mạnh nhất!
Quay đầu nhìn về phía Độc Cô Vũ Mặc, dù eo thô thịt tròn nhưng vẫn có thể nhìn ra chút tư sắc, bèn nhẹ giọng nói:
- Ngươi xem xem, Độc Cô cô nương, mập thế này mà vẫn cứ xinh đẹp, ngươi thì thật không được!