Chương 2300
Hư Trần, ngươi có biết mình đang nói gì không?
Viêm Diệt Thiên nhíu mày, ngước mắt lên, hai con ngươi sáng rực như lửa, chăm chú nhìn Hư Trần.
Dù là sau khi trở về từ trận chiến xếp hạng Thiên Phong, Hư Trần dốc lòng bế quan, tu vi có bước tiến dài.
Nhưng với thực lực Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng, tiến vào phù đồ hỏa hải vẫn là quyết định hết sức mạo hiểm.
Tức thì, Hư Trần quét mắt nhìn tất cả cường giả tại trường một lượt, sau đó đạp chân hướng ra trước một bước, ánh mắt kiên nghị nói.
- Sư phụ, thiết lệnh ngươi truyền cho ta, nó là bị mất từ tay ta, hẳn nên do ta đi tìm trở về!
Hư Trần nói rõ từng câu từng chữ, trong mắt sáng rực quang mang.
Nói xong, Hư Trần quay đầu nhìn xuống phù đồ hỏa hải vô biên vô hạn, sóng khí cuốn thốc đến, thổi phất mái tóc Hư Trần, khí tức hung hãn bất giác lan tràn trong không gian, Hư Trần đứng bên cạnh biển lửa, khí chất bá đạo tuyệt luân.
- Sư phụ, ta có tiên thiên Lôi Thai Chân Thể, trước đây vẫn luôn tu luyện trong biển lửa, ta cảm thấy mình có thể!
Đột nhiên, Hư Trần xoay người, hỏa mang đỏ bừng chiếu lên nét mặt kiên nghị.
- Được! Được lắm!
- Hư Trần vô địch! Quả nhiên là niềm kiêu ngạo của Thánh Điện ta!
- Hư Trần, ngươi là tấm gương của chúng ta!
Bốn phía biển lửa, đông đảo đệ tử Thánh Điện nghe được lời đó của Hư Trần, tâm tình vốn đã sôi trào nay lại càng thêm kích động.
Chớp mắt ngắn ngủi, mọi đệ tử Thánh Điện đều đổ dồn ánh mắt lên thân Hư Trần, sắc mặt đỏ lên, trong mắt tràn ngập ngưỡng mộ và kiêu ngạo đối với thiếu niên trên đài cao.
- Hư Trần định một mình tiến vào cứu Tô Dật!
Lam Xúc Liên kẹp ở trong đám đông, hướng về phía Tuyết Hồng Lâu và Độc Cô Vũ Mặc nháy mắt.
Cả hai đồng thời khẽ gật đầu đáp lại, chuyện tới nước này, cũng chỉ còn cách để Hư Trần tiến vào biển lửa.
Nơi xa, Viêm Diệt Thiên nghe xong đề nghị từ Hư Trần, sắc mặt hơi chút biến hóa, hàng mi ngưng trọng thoáng giãn ra, hướng về phía Hư Trần nói:
- Không hổ là đồ đệ Viêm Diệt Thiên ta! Có đảm đương, có quyết đoán! Nhưng mà phù đồ hỏa hải không phải nơi để đùa, dù ngươi có Lôi Thai Chân Thể, tu vi vẫn còn kém quá nhiều!
Nghe Viêm Diệt Thiên nói vậy, ánh mắt Hư Trần khẽ chớp động, gấp gáp định giải thích, lại bị Viêm Diệt Thiên ngăn lại.
- Tiểu tử, ngươi làm mất thiết lệnh, sư phụ chưa từng trách ngươi! Bởi vì thiết lệnh là chết, người lại là sống! Ngươi, mới là hi vọng của bản môn!
Thanh âm Viêm Diệt Thiên hùng hậu như chuông đồng, truyền vọng ra khắp không trung.
Bốn phía biển lửa cũng vì đó run rẩy.
- Sư phụ...
Hư Trần ngước nhìn Viêm Diệt Thiên phía xa xa, không ngờ rằng, trong trường hợp thế này mà Viêm Diệt Thiên lại nói ra lời cảm động đến vậy.
Viêm Diệt Thiên vừa dứt lời, mái tóc đỏ hồng phất phơ theo gió, gương mặt có chút già nua chuyển thành xanh đen, thủ ấn lần nữa nâng lên.
- Trưởng lão chuẩn bị, đề hỏa lấy lệnh!
Đang lúc Viêm Diệt Thiên truyền đạt mệnh lệnh cuối cùng, tất cả cường giả tại trường đồng loạt chấn kinh.
Sau lưng Viêm Diệt Thiên một đạo năng lượng lôi điện bàng bạc hội tụ thành vòng xoáy, tiếng năng lượng rền vang đinh tai nhức óc quanh quẩn khắp bốn phía quảng trường!
- Đừng a! Hồ đồ!
- Hư Trần sư huynh!
- Hư Trần!
Trong ánh mắt kinh hãi của đệ tử Thánh Điện, Hư Trần đã hóa thành một đạo lưu quang thẳng tắp lao xuống biển lửa.
Viêm Diệt Thiên quay đầu lại, tận mắt chứng kiến hết thảy, vội vàng hét lớn:
- Hư Trần!
Thân hình lao đi như điện, quanh thân Viêm Diệt Thiên lập tức tuôn ra từng đạo hỏa diễm quang mang, đợi lúc vọt tới sát bên vách núi, tốc độ Hư Trần càng được gia tốc, cứ thế đâm đầu vào trong biển lửa.
- Không!
- Viêm Diệt Thiên rống giận, nhìn Hư Trần lao mình vào trong biển lửa, toàn thân cứng ngắc, thần sắc kích động dị thường.
- Sưu sưu!
Tất cả cường giả Thánh Điện đồng loạt bay đến bên vách núi, nhìn xuống Hư Trần nay đã hóa thành bóng đen nhỏ chừng hạt gạo, trong mắt ai nấy đều lộ vẻ chấn kinh và sợ hãi!
Uy áp kinh người từ trong biển lửa lan truyền ra, nham tương sôi trào hủy diệt hết thảy sinh cơ. Thời khắc này, cột lửa bốc lên cao nghi ngút phảng phất nuốt chửng hi vọng của tất cả mọi người.
Từng đạo ánh mắt âu lo nhìn chằm chằm xuống dưới biển lửa, tùy theo tiếng nói sau cuối của Hư Trần vọng lên, hết thảy đều đã thành định cục.
- Sư phụ, thật xin lỗi! Biển lửa này ta nhất định phải xuống!
Tiếng nói Hư Trần từ xa mà gần, rõ ràng truyền đến tai tất cả mọi người.
- Ầm ầm!
Trên biển lửa, sóng khí khủng bố tuôn trào, không khí bị đốt nóng khiến người ngạt thở, mảng lớn sóng lửa đẩy lui đám đông vây xem ra sau.
Hết thảy phát sinh quá đột nhiên, tình hình trước mắt khiến ngay cả Viêm Diệt Thiên đều chưa kịp hồi thần lại.
- Hư Trần, sao ngươi phải làm vậy?
Viêm Diệt Thiên xanh mặt, nguyên khí đỏ rực phi tốc lưu động trên người, như là Hỏa Thần giáng lâm. Tức thì, dưới sức ép khủng bố từ khí tức cường hoành của Viêm Diệt Thiên, chúng nhân tại trường đều run lên vì sợ hãi.
Hư Trần là đệ tử đắc ý nhất của Viêm Diệt Thiên, bây giờ Hư Trần lao xuống biển lửa, Viêm Diệt Thiên thế tất sẽ tiến vào biển lửa cứu hắn.
Đại điển tế hỏa phát triển đến tình trạng như vậy, ai cũng không dự liệu được. Mà lúc này, ba đạo nhân ảnh cũng từ trong đám đông chui ra, hướng về phía bóng lưng Viêm Diệt Thiên nói:
- Hư Trần nhất định phải tiến vào biển lửa!
- Vù vù!
Các cường giả Thánh Điện vốn đã mất đi phương tấc, bao gồm chính Viêm Diệt Thiên, ngay nghe thấy lời kia lập tức đều xoay người lại.
Áo choàng rộng thùng thình được dỡ xuống, Lam Xúc Liên, Tuyết Hồng Lâu và Độc Cô Vũ Mặc lần nữa lộ ra mặt thật trước mặt người khác.
- Là các ngươi!
Ánh mắt Viêm Diệt Thiên sắc bén như đao, lạnh lùng nhìn Lam Xúc Liên.
Đợi khi Lam Xúc Liên kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Viêm Diệt Thiên, mí mắt chúng nhân tại trường bất giác đều nhảy lên, hít sâu một hơi.
- Chuyện chính là như vậy, không tin ngươi có thể hỏi Khâu Lộng Phong!
Lam Xúc Liên liếc sang nam tử bên cạnh, nhẹ nói.
- Lộng Phong?
Sau lưng Viêm Diệt Thiên, một vị trưởng lão mặt mũi hiền từ đi ra, ngạc nhiên nhìn Khâu Lộng Phong.
- Sư tôn!
Khâu Lộng Phong cấp tốc tiến lại gần lão giả, cũng chính là tông chủ Thái Thanh môn, Tư Không Tàng Tinh.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Tư Không Tàng Tinh cau mày, nhìn Khâu Lộng Phong hỏi.
Đại điển tế hỏa là đại sự bao nhiêu năm mới có một lần của trên dưới Lôi Viêm thánh điện, tuyệt đối không thể có bất kỳ sai lầm nào.
Nghe xong Khâu Lộng Phong kể lại chi tiết, về cơ bản Viêm Diệt Thiên đã vững tin, trong biển lửa có Hổ Trì, cũng có Tô Dật.
Đại điển tế hỏa của mình không ngờ lại bị Thần Hổ môn và Ngâm Vũ cung lợi dụng, lập tức chúng cường giả Thánh Điện tại trường đều không giấu được phẫn hận, mắt lộ ra sát cơ.
- Đã như vậy, Hư Trần xuống dưới đó cũng là điều dễ hiểu!
Sắc mặt Viêm Diệt Thiên từ nghi hoặc dần biến thành sát ý.
Tức thì, cả người Viêm Diệt Thiên như biến thành hung thú, lớn tiếng nói.
- Đại điển hủy bỏ, cường giả Nguyên Tông cảnh trở xuống rời khỏi phù đồ hỏa hải! Những người còn lại, chuẩn bị sẵn sàng, đi đánh chết Hổ Trì!
Mệnh lệnh Viêm Diệt Thiên ngắn gọn mà lưu loát, rất nhiều người Thánh Điện lập tức lui ra hỏa hải. Nghe được câu này, đám người Lam Xúc Liên và Tuyết Hồng Lâu âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thế là Tô Dật được cứu rồi.