← Quay lại trang sách

Chương 2304

Bóng đen gần như bao trùm thiên địa hiện ra ở trước mặt mọi người, thân thể to lớn che kín mặt trời.

Tất cả cường giả Thánh Điện ở đây đều nhìn lên không trung, ánh mắt một mực nhìn lên đỉnh chóp, mới có thể trông thấy hai con mắt như lôi vân.

Bốn phía tràn ngập ánh lửa, yêu khí quỷ dị bao phủ phô thiên cái địa, đám mây đỏ bừng cũng chỉ cao ngang một nửa thân thể Thôn Hoang Kinh Thiên Thú.

Yêu khí vô cùng cuồng bạo bốc lên ở trong biển lửa, vừa mới ra trận, khí tràng của Thôn Thôn đã khiến tất cả cường giả Thánh Điện kinh hãi!

Thấy yêu thú khổng lồ như thế, ánh mắt Viêm Diệt Thiên cũng dao động theo, ở trong vô hình, khí tức Nguyên Vực cảnh cửu trọng của hắn cũng bị đè thấp hơn một đoạn!

- Xoẹt!

Mọi người ở đây ngốc trệ không nói gì, nhìn chằm chằm vào con yêu thú màu đen có thể xưng là biến thái này, vô số ánh mắt đều rung động theo, không biết nên nói gì!

Trong biển lửa, bóng đen to lớn bắt đầu di động, như một cái thuyền buồm vĩnh viễn không nhìn thấy đỉnh, chậm rãi đi đến chỗ đám người.

Khoảng cách càng ngày càng gần, ánh mắt các cường giả ở đây nhao nhao rung động, âm thầm nuốt từng ngụm nước bọt.

Nguyên khí hỏa thuộc tính nhanh chóng phun trào ở bốn phía, nếu không phải có năng lượng hộ thể của Viêm Diệt Thiên, bằng vào vòng sáng hộ thể của đám người, sớm đã bị cái khí tức cường hãn của Yêu Vực cảnh đánh cho hoàn toàn tan vỡ.

Lúc Thôn Hoang Kinh Thiên Thú đi đến trước mặt mọi người, lúc này mọi người mới thấy rõ ràng, Thôn Hoang Kinh Thiên Thú to lớn đến cỡ nào!

Thân thể khổng lồ tựa như đình viện, đứng lơ lửng ở trên không, lúc Thôn Thôn chậm rãi đặt bóng người trong tay xuống dưới, các cường giả đều nghẹn ngào kêu lên.

- Trần Nhi!

Viêm Diệt Thiên là người gầm thét lên đầu tiên, khí cơ toàn thân bộc phát ra.

Hai tay nhanh chóng duỗi ra, xuyên thủng tấm lụa hỏa diễm hiện ra một đạo tàn ảnh, nhẹ nhàng đỡ lấy Hư Trần đang chậm rãi hạ xuống.

- Ầm!

Viêm Diệt Thiên ôm Hư Trần vào lòng, ánh mắt đại biến, vừa rồi Thôn Hoang Kinh Thiên Thú tùy ý đánh ra lực lượng, đủ để cho một Điện Tôn thế gia như lão cảm giác giật mình trong lòng.

Toàn bộ cường giả Thánh Điện lập tức xông về phía trước, tranh nhau chữa thương cho Hư Trần, trong lúc nhất thời, trên dưới Lôi Viêm thánh điện đã bận bịu đến mức hỗn loạn.

- Xảy ra chuyện gì rồi? Tô Dật không có đi ra sao?

Tuyết Hồng Lâu đứng ở bên cạnh Phù Đồ Hỏa Hải, cũng là lần thứ nhất nhìn thấy Thôn Hoang Kinh Thiên Thú kinh khủng như vậy.

Ánh mắt Tuyết Hồng Lâu nhìn chăm chú lên hai con mắt của nó, bỗng dưng ở sâu trong nội tâm sinh ra một loại cảm giác quen thuộc.

Rất nhanh, thanh âm của Thôn Hoang Kinh Thiên Thú kéo Tuyết Hồng Lâu đang ở trong suy tư về thế giới biển lửa, chỉ nghe Thôn Thôn sốt ruột nói:

- Chủ nhân còn ở phía dưới, dưới đáy có một con yêu thú kinh khủng, nằm sâu trong biển lửa, dưới đó áp chế tu vi quá lớn, chỉ sợ một mình chủ nhân khó có thể đối phó!

- Sưu sưu!

Ánh sáng yêu khí quanh thân Thôn Thôn lại phun trào lần nữa, vì hạn chế chuyển vận yêu khí ở trước mặt mọi người, nên yêu mang của nó càng ngày càng nhỏ.

Gió lốc lại nổi lên, trong nháy mắt phong lôi rơi xuống, Thôn Thôn biến nhỏ lại bằng một nửa ban đầu.

Cùng so sánh với nhân loại tầm thường, hình thể Thôn Thôn vẫn to lớn đến mức không thể giải thích.

- Ta và ngươi cùng một chỗ xuống dưới!

Lúc này Viêm Diệt Thiên đứng lên, trong mắt loé ra một đạo ánh sáng hung hãn, sát cơ nồng nặc khiến cơ bắp nổi lên như mấy đầu cường long, càng tăng thêm vẻ tàn ngược.

Thôn Thôn nhìn Viêm Diệt Thiên một cái, trong hai con ngươi hiện đầy vẻ hoài nghi, nó không để ý tới đề nghị của Viêm Diệt Thiên.

Thôn Thôn xoay người nhìn Lam Xúc Liên và Độc Cô Vũ Mặc nói:

- Một mình ta xuống dưới là được, Hổ Trì đã bị ta bắt lấy, hình như chủ nhân có ý định khác, các ngươi không cần gây thêm chuyện!

Vừa mới nói xong, Thôn Thôn rút lui về đằng sau một bước, yêu khí mạnh mẽ bắn ra, đột nhiên bên trong cái miệng lớn có một vòng sáng màu trắng bay ra, nhất thời Hổ Trì đang hôn mê bị Thôn Hoang Kinh Thiên Thú ném xuống dưới chân Lam Xúc Liên.

Đánh giá Hổ Trì đã ngất đi dưới thân, toàn thân tràn đầy vết cháy, da thịt càng là máu me đầm đìa, đối với một cường giả Nguyên Vực cảnh có thực lực nghịch thiên, tuyệt đối là trọng thương hiếm thấy trong cuộc đời.

- Xoẹt!

Lam Xúc Liên lập tức đánh ra thủ ấn, thủy lam thảo tiên vẽ ra trên không trung một đạo quang ảnh, trong nháy mắt gợn sóng vô hình khuếch tán ra, trói Hổ Trì lại.

(thủy lam thảo tiên: roi màu xanh lam)

Đám người lại nhìn về phía Thôn Thôn, bong bóng dung nham to lớn phóng lên tận trời, gợn sóng không gian phía trên biển lửa vô biên đều vỡ vụn, hoả tinh đầy trời đồng thời hướng về vị trí Thôn Thôn biến mất.

- Người ở đây, mời Viêm Điện Tôn thẩm vấn! Lần này Thần Hổ môn và Ngâm Vũ cung phạm phải tội ngiệt như thế, ba người chúng ta không ngại hỗ trợ giải quyết!

Ánh mắt Lam Xúc Liên từ trên người Hổ Trì chuyển qua Viêm Diệt Thiên.

Lúc này, sắc mặt xanh xám của Viêm Diệt Thiên đã nói rõ hết thảy, sát ý quanh thân bành trướng lên.

Hổ Trì và Lâm Phi Thiến vì tiến vào Phù Đồ Hỏa Hải, thế mà dùng Hỏa Sát bang làm vật dẫn, hao hết tâm tư từ địa hỏa đảo tiến vào.

Đây không phải là gây chuyện dưới mí mắt Thái Thanh môn, mà là xúc phạm người có quyền thế nhất Lôi Viêm thánh điện!

Từ trước đến nay Viêm Diệt Thiên luôn nóng nảy, bây giờ có thể nhịn đến nước này cũng đã không dễ, trong tiếng hít thở nặng nề giống như có sát ý vô biên, lúc này, Tư Không Tàng Tinh sau lưng đi tới.

- Điện Tôn, lần này Thái Thanh môn cũng có sai lầm đáng trách, xem ra phải quản lý tốt Thái Thanh đại lục! Lúc này càng thời điểm tốt giết gà dọa khỉ!

Rõ ràng lần này Tư Không Tàng Tinh cũng thật sự nổi giận.

Mặc dù lời này nói với Viêm Diệt Thiên, nhưng ánh mắt Tư Không Tàng Tinh lại nhìn đám người Lam Xúc Liên và Tuyết Hồng Lâu, chỗ sâu trong đồng tử hiện lên lòng cảm kích nhàn nhạt.

Viêm Diệt Thiên hít sâu một hơi, xoay người đi về phía trước mấy bước, mắt nhìn Vô Tận Hỏa Vực lấp lóe tinh quang, thấp giọng nói:

- Hầu trưởng lão!

Một lão giả mặt hồng hào, hai bên tóc mai bạc trắng nhanh chóng đi đến bên người Viêm Diệt Thiên, cung kính nói ra:

- Điện Tôn, phân phó như thế nào?

Lần này Viêm Diệt Thiên vốn chỉ định Hầu trưởng lão tìm kiếm lệnh bài, lão trông giữ Phù Đồ Hỏa Hải mấy chục năm, trong Lôi Viêm thánh điện không có người nào biết phía dưới biển lửa này có cái gì hơn so với lão.

- Lệnh bài ở dưới đáy, ngươi thật sự cảm ứng được rồi?

Giọng nói Viêm Diệt Thiên đè thấp, chợt nhìn về phía Hầu trưởng lão.

Con ngươi Hầu trưởng lão khẽ động, chợt nhíu mày nhìn về phía biển lửa, nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói ra:

- Sau khi trở về từ Thiên Phong Chiến, ta đã báo cáo qua với điện tôn, đúng là ta cảm giác được khí tức thiết lệnh ở trong biển lửa, mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng tuyệt đối không sai!

Câu trả lời chắc chắn như thế khiến Viêm Diệt Thiên nặng nề hít thở một hơi, vào lúc này giọng nói lại thấp xuống ba phần, nói:

- Vậy ngươi nói, thiết lệnh là vật Trần Nhi giữ trên người, còn ai có thể cầm đi được?

Ánh mắt Hầu trưởng lão nhìn lên bầu trời màu đỏ lửa, đám mây sắp xếp cực kỳ giống lân phiến trên người nào đó.

Đột nhiên, Hầu trưởng lão như bị điện giật, sợ hãi không thôi.

- Chẳng lẽ Điện Tôn đã sớm đoán được rồi?

Viêm Diệt Thiên mỉm cười, bên trong đường vòng cung thần bí giống như ẩn giấu một tia hiểu rõ, thấp giọng nói:

- Cũng may Tế Hỏa Đại Điển không có xảy ra sự tình quá lớn, vậy để cứ mấy tên tiểu quỷ bọn hắn đi làm đi! Sự tình chùi đít còn lại, liền giao cho người lớn làm rồi!