Chương 2310
Chỉ một lát sau, năng lượng hỏa thuộc tính kinh khủng chấn động không gian xung quanh làm nổi lên từng đợt rung động kịch liệt.
Thời điểm tất cả gió lốc ngừng lại.
Da thịt Tô Dật trở nên đỏ đậm sáng long lanh giống như thần linh, lúc này thân thể hắn hơi cong xuống, hai tay chống lên trên đầu gối, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
Mồ hôi đầm đìa tùy ý từ trên trán rơi xuống, trong thời gian từ trên không trung rơi xuống liền hóa thành hơi nước tiêu tán.
Toàn trường cũng chỉ có Xích Phi Hồng biết, lúc này bên trong cơ thể Tô Dật tiêu hao bao nhiêu năng lượng.
Năng lượng bên trong Thái Hư Thần Hải và Huyền Linh hỏa tinh sắp khô kiệt, phải biết rằng Tô Dật ở bên ngoài sơn cốc, mới nuốt linh dịch.
Có thể nói năng lượng tiêu hao quá mức biến thái!
- Hồng hộc!
Toàn trường yên tĩnh, hỏa tinh phía chân trời chầm chậm chuyển động, âm thanh gào thét đã ngừng lại.
Thời điểm Tô Dật ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo vô tận vui mừng, khóe miệng vẽ ra một đường vòng cung.
- Hỏa Trấn Thiên Thạch, rốt cuộc cũng tìm được ngươi!
Tô Dật nhẹ nhàng cười nói.
Tô Dật khó khăn đứng dậy, trọng áp khiến hô hấp trở nên khó khăn, lúc nhìn lên Thủy Trấn Thiên Thạch có màu sắc không khác gì hỏa tinh phía trên bầu trời, trong lòng Tô Dật đã sớm mừng rỡ như điên!
- Nhân loại, ngươi biết đây là vật gì sao?
Lời nói của Hỏa Lân Cực Thiên Thú từ chỗ sâu trên bầu trời chầm chậm truyền đến.
Có thể cảm giác được, sau khi Hỏa Lân Cực Thiên Thú hóa thành hư ảnh khí tức cũng hạ xuống rất nhiều so với trước đó, triệu hồi ra Hỏa Trấn Thiên Thạch cũng khiến nó tiêu hao không ít năng lượng.
Tô Dật chậm rãi lau mồ hôi trên trán, nhìn Hỏa Lân Cực Thiên Thú nhẹ gật đầu.
Khóe miệng Tô Dật hiện lên ý cười, trong nháy mắt thủ ấn hội tụ lại với nhau, giữa hai tay có một đạo ánh sáng màu xanh lóa mắt lập tức bắn ra.
Một cái chớp mắt tiếp theo, ánh sáng tựa như đèn chiếu xạ lên Hỏa Trấn Thiên Thạch, cho dù chỉ có một nháy mắt, hình ảnh Thủy Trấn Thiên Thạch cũng đủ để bao phủ phương viên mấy trăm dặm của sơn cốc.
- Đều là tinh thể! Hơn nữa còn là màu lam!
Ánh mắt Hỏa Lân Cực Thiên Thú không còn bình tĩnh được nữa, trong đôi mắt nổi lên ngọn lửa hung mãnh, khí tức cũng trong nháy mắt này đạt đến cực hạn.
- Không sai! Ngươi nói ta có duyên với nó, khả năng ngươi cũng không biết, ta đang một mực tìm kiếm nó!
Lời nói của Tô Dật lại chậm rãi rơi xuống.
- Xoẹt!
Có lẽ do linh hồn Hỏa Lân Cực Thiên Thú thúc đẩy, Hỏa Trấn Thiên Thạch dần dần hạ xuống, chậm rãi trôi dạt đến trước người Tô Dật.
Đột nhiên toàn bộ không gian run lên một chút, hỏa diễm cuồng mãnh không hiểu, cho dù là Xích Phi Hồng cũng đột nhiên run lên.
- Người Tiểu Lân chọn không có sai!
Thanh âm của Hỏa Lân Cực Thiên Thú lại vắt ngang thiên địa một lần nữa, khi nhắc tới cái tên Tiểu Lân, ánh mắt Tô Dật không khỏi hướng lên một chút.
- Mấy vạn năm qua, ta trông coi khối tinh thạch này, vẫn luôn muốn tìm kiếm huyền bí trong đó, thế nhưng cuối cùng vẫn không biết được.
Thẳng đến khi đi vào mảnh đất này, tinh thạch giống như toả ra ánh sáng, hình thành biển lửa rộng lớn, cháy hừng hực nhiều năm như vậy! Bây giờ ta cũng càng ngày càng lụi bại, từ đầu đến cuối không tìm hiểu được ảo diệu bên trong, chỉ muốn tìm được một người có thể điều khiển nó, giúp ta tìm hiểu bí mật tinh thạch này!
Hỏa Lân Cực Thiên Thú ngừng lại một chút, thân ảnh to lớn chiếm cứ trên bầu trời hơi chấn động một chút, ánh mắt bắt đầu rung động, nhẹ giọng nói ra:
- Hao tốn cả một đời, ta cũng chỉ có thể tách ra một mảnh vỡ tinh thạch cực nhỏ ném lên phía trên biển lửa, ta muốn nhìn xem ai có thể cầm mảnh vỡ này đến đây, người đó nhất định có duyên!
Nói đến đây, Hỏa Lân Cực Thiên Thú bên trong ánh sáng xuất hiện vẻ từ ái, ánh mắt càng trở nên không biết làm thế nào
- Lại không nghĩ rằng người đi vào vậy mà là một đồng tộc nhỏ của ta, nhưng đồng tộc này có chút kỳ quái, còn bị thương! Ta giúp nó chữa trị xong, nó lại vì thử luyện hóa tinh thạch này mà bắt đầu điên cuồng, ta không thể làm gì khác hơn là mang nó ra ngoài! Để nó ở trong biển lửa dần dần tiêu hóa hết đoàn năng lượng đáng sợ này!
- Ừng ực!
Cổ họng quay cuồng một hồi, hóa ra phía ngoài cũng là Hỏa Lân Cực Thiên Thú, đây chính là nguồn gốc của con yêu thú kia!
- Lúc Tiểu Lân gần đi còn có một tia lý trí, nó đã đồng ý với ta là sẽ vì ta tìm chủ nhân chân chính tới, không nghĩ nhanh như vậy ngươi liền đến!
Hỏa Lân Cực Thiên Thú cười vui mừng, năng lượng nóng bỏng bao phủ thiên địa, nương theo đó là một cỗ không gian chi lực thật lớn, trong sơn cốc lại nổi lên gió bão lần nữa.
- Cuối cùng sứ mệnh của ta cũng kết thúc! Nhân loại, luyện hóa nó đi! Để Thần Tinh phát huy tác dụng vốn có của nó!
Hỏa Lân Cực Thiên Thú mang theo vẻ chờ đợi, nhìn Tô Dật bên trong thần quang hộ thể.
Trong hai con ngươi Hỏa Lân Cực Thiên Thú bộc phát ra ngọn lửa đáng sợ, năng lượng càn quét thiên địa, uy áp hung hãn thúc đẩy hỏa tinh không ngừng tới gần Tô Dật.
Tô Dật đứng ở trung tâm sơn cốc, phong bạo nóng hổi thổi quần áo hắn lên thật cao, âm thanh năng lượng càng ngày càng mãnh liệt vang vọng thiên địa.
So với Thủy Trấn Thiên Thạch nhu thuận, Hỏa Trấn Thiên Thạch càng cuồng bạo hơn, Tô Dật cũng không nắm chắc có thể thuận lợi luyện hóa nó hay không!
Đặc biệt là ở thời điểm năng lượng khô kiệt như này, đáy lòng Tô Dật bắt đầu bồn chồn, nhanh như vậy đã phải luyện hóa nó sao?
- Ngươi còn do dự cái gì! Nhân loại!
Trong nháy mắt ánh sáng màu hồng bạo phát ở trên bầu trời, quanh không trung lập tức hiển lộ ra vô số vết nứt không gian đen nhánh.
Nhìn lên bầu trời, hơn ngàn đạo năng lượng hỏa văn như tấm lụa hội tụ trên đỉnh đầu, ánh sáng màu đỏ thắm lan tràn ở các nơi trong không trung.
Hỏa Lân Cực Thiên Thú đang lược trận vì hắn!
Đối với Hỏa Lân Cực Thiên Thú mà nói, vài vạn năm chờ đợi cuối cùng cũng tới một khắc công bố đáp án!
Tô Dật quan sát Hỗn Nguyên Cổ Chung chầm chậm xoay tròn bên trong cơ thể, ánh sáng hồng hoang nhàn nhạt chiếu rọi tâm hải, luyện hóa Hỏa Trấn Thiên Thạch cũng chính là con đường hắn phải đi qua khi tìm ký ức!
Hỗn Nguyên Yêu Hoàng, nhất định phải tập hợp đủ bốn viên thổ, thủy, phong, hỏa Trấn Thiên Thạch!
Bỗng dưng, bên tai Tô Dật như nghe thấy tiếng Tiểu Lân gào thét ở chỗ rất xa, người Tiểu Lân đầy máu me, từng tiếng gào thê lương như thúc giục hắn mau tiến lên.
Đối với Tiểu Lân mà nói, hắn cũng là hi vọng của nó!
- Bà nội nó, tới thì tới! Chết cũng không thể bị người ta xem thường!
Tận dụng thời cơ, qua lần này sẽ không có cơ hội nữa.
Tô Dật biết rõ, không phải lần nào hắn cũng có thể an tĩnh đụng tới Hỏa Trấn Thiên Thạch, cũng không phải mỗi một lần đều có Hỏa Lân Cực Thiên Thú hộ pháp cho hắn.
Nhất thời, Tô Dật từ bên trong Hỗn Nguyên Cổ Chung xách ra một cái vật chứa hình dạng bầu rượu, bên trong tràn đầy linh dịch tươi mới nhất.
Lúc này không uống, chờ đến khi nào!
- Tiểu tử, liều đi!
Đây cũng lần thứ nhất Xích Phi Hồng cổ vũ Tô Dật làm liều, bởi vì Xích Phi Hồng cũng biết, một cơ hội này rất khó có được.
- Ha ha!
Tô Dật ngửa đầu cười to, trong nháy mắt tiếng tim đập trở nên to rõ, Tô Dật tỏ vẻ kiên nghị nâng bầu rượu lên, một hơi uống cạn sạch linh dịch trong bầu rượu.
Tô Dật lau lau khóe miệng, hân thể đứng trong cơn lốc hỏa diễm trở nên vô cùng cuồng mị, khóe miệng hiện lên nụ cười tà dị, cực giống Hỗn Nguyên Yêu Hoàng danh chấn chúng thần chi giới năm đó!
- Hỏa Trấn Thiên Thạch, ta nhận lấy!
Tô Dật chắp tay trước ngực, áo bào phần phật, toàn thân được ánh sáng bao phủ trong ngọn lửa cuồng bạo, như là thần linh.