← Quay lại trang sách

Chương 2311

Bỗng dưng, ánh mắt Xích Phi Hồng và Hỏa Lân Thiên Cực Thú đều run rẩy, tùy thời đều có thể cảm giác được khí tức quanh người Tô Dật nhanh chóng biến hóa, vì đó mà sợ mất mật!

- Ầm ầm!

Trong vòng vây của ngọn lửa, chỉ thấy Tô Dật chắp tay trước ngực, năng lượng vô biên xen lẫn kình phong hung hãn xung kích mà ra.

Lập tức, nguyên khí chuyển hóa từ linh dịch lao nhanh như chỗ không người, trong thân thể không tính là to lớn!

- Tiểu tử!

Ánh mắt Xích Phi Hồng rung động, kích động đến mức bờ môi run run!

Vì ở bên trong Thiên Nguyên yêu hồn của Tô Dật, nên Xích Phi Hồng có thể rõ ràng cảm giác được, lúc này hai mươi bốn đạo huyền quan của Tô Dật đều mở rộng ra, năng lượng vô cùng vô tận tàn phá bừa bãi!

Tinh thần phun trào, ngân hà trên đỉnh đầu đổ ngược xuống, sơn hà càn khôn, không ai không phục! ( chẳng hiểu chỗ này tác giả viết gì @_@)

Chưa ai từng nghe thấy, nhìn thấy nguyên khí khổng lồ như thế!

Lúc này, kinh mạch Tô Dật như là dây leo bị nghiền ép, một lần nữa rút ra chất lỏng tươi mới, khó có thể tưởng tượng được hiện tại hắn gặp phải khảo nghiệm khủng bố như thế nào!

- Uống!

- Phanh phanh!

Âm thanh nổ tung từ trên người Tô Dật vang vọng ra, tiếng nổ liên tiếp tựa như âm thanh tạc đạn quanh quẩn trên không trung, tiếp theo khí tức Tô Dật càng ngày càng nồng đậm.

Đột nhiên khí tức dâng lên, cảnh tượng kỳ lạ dạng này khiến ánh mắt Hỏa Lân Thiên Cực Thú cũng rung động theo!

Hai con ngươi đỏ như máu, da thịt hiện lên màu vàng kim!

Bước chân Tô Dật ổn định, kiên nghị đi đến chỗ Hỏa Trấn Thiên Thạch trước người, năng lượng cuồng bạo quanh quẩn ở trước người Tô Dật, hắn chậm rãi duỗi hai tay ra, lướt về phía Hỏa Trấn Thiên Thạch.

Cánh tay trên không trung, óng ánh hoàn mỹ, lưu động ánh sáng kỳ dị, tựa như ngọc thạch, khiến người ta thèm nhỏ dãi!

Tô Dật âm thầm nhìn thoáng qua hai tay, lông mày trầm xuống, khóe miệng hơi cong lên, hiện ra một nụ cười sâm nhiên khiến người ta im lặng.

Đã hạ quyết tâm, là phải nhất cử thành công!

Nhất định phải đạt được Hỏa Trấn Thiên Thạch!

- Tới đi!

Trong lòng Tô Dật quát lên một tiếng lớn, ngẩng đầu nhìn Hỏa Lân Thiên Cực Thú, sự quyết tuyệt khiến hắn nắm chắc ba phần!

Đột nhiên Tô Dật dậm chân, toàn bộ thân thể nhanh chóng trầm xuống phía dưới, hai tay quét ngang mà ra, áp sát vào Hỏa Trấn Thiên Thạch!

Ánh sáng Hỏa Trấn Thiên Thạch bay nhanh ở chỗ sâu trong con ngươi, nóng bỏng mà loá mắt, năng lượng vô tận ẩn chứa trong đó đủ để cho bất luận một vị võ giả nào như say như mê, vì đó mà điên cuồng!

- Ba!

Hai tay nặng nề đánh vào phía trên Hỏa Trấn Thiên Thạch, ánh sáng trong suốt như nhận phải xung kích mãnh liệt, tùy ý phun trào.

Nhìn qua Hỏa Trấn Thiên Thạch giống là một cái tinh linh hỏa diễm bị trói lại, ngọn lửa nổ tung mang theo lực lượng cực lớn muốn tránh thoát cái ôm của Tô Dật!

- Kỷ cô!

Áp lực lớn phát ra tiếng động chói tai vang vọng phía chân trời, trong giây lát, vô số ngọn lửa từ giữa ngón tay Tô Dật tràn ra.

Ánh sáng như tên bắn về phía bầu trời.

Ánh lửa bắn ra, bị Hỏa Lân Thiên Cực Thú ngăn cản, bay ngược trở về mặt đất.

- Phanh phanh phanh!

Chỗ ánh lửa va chạm với bầu trời sinh ra động tĩnh to lớn, chấn động một vùng không gian không ngừng run rẩy, yêu khí tràn ngập thiên địa.

Qua giây lát, toàn bộ Hồng Hà sơn cốc trở nên nóng bỏng, sơn cốc an tĩnh biến thành một tòa biển lửa mênh mông!

Bên trong ngọn lửa, có một tiếng kêu thảm thiết vang vọng.

- XÌ... Á!

Hai tay Tô Dật dính ở trên Hỏa Trấn Thiên Thạch, trong nháy mắt bàn tay óng ánh rạn nứt ra, mảng lớn hơi nước màu trắng bốc hơi.

Dù vậy, Tô Dật vẫn không chịu buông tay, cắn chặt hàm răng, đối mặt với Hỏa Trấn Thiên Thạch cực kỳ cuồng bạo, Thiên Nguyên yêu hồn trong cơ thể Tô Dật cũng rùng mình một cái.

Người này vậy mà quyết đấu ở giữa năng lượng cực hạn, đổi lại là bất cứ người nào nhìn thấy, chỉ sợ linh hồn cũng thấy kinh sợ!

Chân trời, ánh mắt Hỏa Lân Thiên Cực Thú chấn động, uy áp cùng nghị lực bộc phát ra từ trên người võ giả trẻ tuổi này, đã vượt qua sự tưởng tượng của nó!

- Tiểu tử!

Xích Phi Hồng giống như đồng cam cộng khổ cùng Tô Dật, yết hầu nhanh chóng cuồn cuộn, có chút không đành lòng.

Sự bạo ngược của Hỏa Trấn Thiên Thạch vượt qua tưởng tượng tất cả mọi người.

Tiểu Lân trong miệng Hỏa Lân Thiên Cực Thú, chỉ muốn thử luyện hóa, đã bị trọng thương, đến lượt Tô Dật chỉ có tu vi Nguyên Tông cảnh, sẽ là kết quả thảm liệt như thế nào đây?

Không dám tưởng tượng!

Xích Phi Hồng ở bên trong Thiên Nguyên yêu hồn, thật lâu cũng không tiêu tan sự rung động, hắn nhìn lên khuôn mặt kiên nghị của Tô Dật, chợt cười to nói.

- Lão phu nói chuyện toàn nói về thiếu niên cuồng! Tiểu tử, cả đời ta nhát gan sợ phiền phức, lại không nghĩ tới phút cuối cùng có thể liều một lần với ngươi! Bà nội nó, cùng nhau chinh phục nó!

Trong tai vang vọng tiếng cười của Xích Phi Hồng, toàn thân Tô Dật đang không ngừng co giật cũng mỉm cười theo, kẽ răng chậm rãi truyền ra ba chữ lạnh lùng:

- Chinh phục nó!

Cùng so sánh với Thủy Trấn Thiên Thạch thì Hỏa Trấn Thiên Thạch tựa như ác long cuồng bạo, cái miệng đỏ lòm phun ra nuốt vào máu tươi, tiêu diệt tất cả những người muốn tới gần nó thành hư vô.

Nhân loại muốn chinh phục nó, không được dùng man lực, mà phải dùng thiên phú và nghị lực đi mài nó.

Ngươi nhất định phải mạnh hơn nó, kéo dài thời gian, hoàn toàn để hắn thần phục ngươi, mới có thể đứng ở thế bất bại!

- Xì xì xì!

Giờ phút này, chỗ hai tay tiếp xúc nổ ầm ầm, ngọn lửa mang theo hình xoắn ốc xuyên qua mười ngón tay hướng lên trên, trong nháy mắt cuồng phong xé rách vòng sáng Hỗn Nguyên bao phủ quanh người Tô Dật!

- Xoẹt!

Kim quang nhanh chóng tuôn trào quanh thân Tô Dật giống như xé rách một lớp da, sóng lửa lướt nhẹ qua mặt, khiến hai con ngươi đen nhánh của Tô Dật rung động không thôi.

Sau đó, trong sơn cốc truyền đến tiếng rống càng thê thảm hơn!

Không có màng ánh sáng bảo hộ, Tô Dật đành phải dựa vào Nguyên Dương Thiên Long Cốt và kim cương chi thể chống cự, đương nhiên còn có Yêu Thần chiến khải chống đỡ không được bao lâu nữa!

Đây là chuyện mà bất luận một vị võ giả nào cùng không dám nghĩ sự đến.

Có thể thành công sao?

Trong lòng Xích Phi Hồng và Hỏa Lân Thiên Cực Thú hiện lên một dấu chấm hỏi nho nhỏ.

Một lát sau, thân thể Tô Dật run rẩy càng thêm mạnh mẽ, từng đợt sóng lửa vô tình hợp lại thành không gian phong bạo khủng bố, điên cuồng đánh lên lồng ngực Tô Dật.

- Không có thời gian, nếu không nắm chặt thời gian, hậu quả khó mà lường được!

Tô Dật cố gắng mở to mắt nhìn về phía Hỏa Trấn Thiên Thạch, đầu có chút lung lay choáng váng, trong mắt tràn đầy màu sắc kim hồng

Đột nhiên Tô Dật gầm thét lên một tiếng, thủ ấn vô hình ngưng kết ở ngực, điều động tất cả nguyên khí lên, bắt đầu thôi động Hỗn Nguyên Chí Tôn Công!

- Âm vang!

Trong chớp mắt Cổ Chung tái hiện nhân gian, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hỏa Lân Thiên Cực Thú, bí văn quanh quẩn Cổ Chung tản mát ra ánh sáng cổ xưa và thê lương, từ trên trời giáng xuống, trực tiếp bao phủ phía trên Tô Dật và Hỏa Trấn Thiên Thạch.

- Két!

Cổ Chung vừa xuất hiện, Hỏa Trấn Thiên Thạch giống như nhìn thấy đại địch, lực phản kháng càng thêm mãnh liệt.

Bên trên Hỏa Trấn Thiên Thạch tràn ngập ánh sáng thần thánh, chín đạo hỏa mang bắn ra, mạnh mẽ đụng lên phía trên Cổ Chung, khiến Cổ Chung lập tức vang lên từng tiếng chuông to rõ!

- Cang!

Chuông vang ngàn dặm, uy áp mênh mông tựa như hồng hoang giáng lâm, năng lượng viễn cổ đều hội tụ ở đây!